Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
- Ta chịu nói chuyện với ngươi thì đã là vinh hạnh của ngươi rồi. Chỉ là Vạn Thọ quốc mà thôi, cái thá gì chứ. Nếu tâm trạng ta tốt, thì còn là một quốc gia. Nếu chọc ta khó chịu, thì chỉ là một con sâu kiếng dưới chân ta mà thôi. Ta chỉ cần dẫm một cái thì có thể đạp chết nó ngay lập tức!
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vạn Thọ thân vương khó coi tột cùng. Vạn Thọ quốc bọn họ không phải con mèo con chó. Vạn Thọ quốc bọn họ là Trường Sinh đạo thống đệ nhất giáo, thực lực mạnh mẽ, có thể che chở toàn bộ Trường Sinh đạo thống, có tư cách chấp chưởng quyền hành Trường Sinh đạo thống. Thế nhưng đến miệng Lý Thất Dạ lại trở thành một thứ rác rưởi như vậy.
Lý Thất Dạ coi thường Vạn Thọ quốc trần trụi như vậy, vừa sỉ nhục thân vương là hắn, cũng vừa sỉ nhục Vạn Thọ quốc bọn họ.
Tức thì, Vạn Thọ thân vương giận dữ nhìn Lý Thất Dạ, đệ tử xung quanh hắn rút kiếm, hai mắt phun trào lửa giận.
Đối với đệ tử của Vạn Thọ thân vương mà nói, ở Trường Sinh đạo thống làm gì có ai dám xem thường Vạn Thọ quốc bọn họ đến như vậy? Coi như đứng trước đệ tử Trường Sinh cốc thì đệ tử Vạn Thọ quốc cũng có thể ưỡn thẳng lưng, vậy mà hôm nay lại bị Lý Thất Dạ coi thường như vậy, bọn họ xưa nay chưa từng chịu nhục nhã như thế này.
- Tiểu bối, ăn nói phải cẩn thận.
Vạn Thọ thân vương gầm lên, nói lạnh ngắt:
- Hậu quả, ngươi có gánh nổi không? Bây giờ ngươi chịu thua vẫn còn kịp. Bổn tọa đại nhân có đại lượng, bằng không...
- Vậy ư?
Lý Thất Dạ cười nhạt, ung dung thoải mái.
Vạn Thọ thân vương lạnh mắt, lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói lạnh ngắt:
- Vạn Thọ quốc cầu hôn Trường Sinh cốc chính là nể mặt tình cảm năm xưa, nể mặt là đồng môn với nhau, vừa cũng vì muốn dìu dắt các ngươi một hai...
- Nói như vậy thì Trường Sinh cốc bọn này trèo cao sao.
Phạm Diệu Chân lập tức lạnh lùng ngắt lời hắn.
- Phạm cô nương, có câu nói này mạo phạm, thế giới này đã thay đổi rồi, đã không còn là thế giới trước đây nữa, phải dùng ánh mắt mới để nhìn thế giới này. Bằng không, sẽ có một ngày chết như thế nào cũng không biết.
Vạn Thọ thân vương cười âm u, nói rằng:
- Không chỉ Mục thần y mà Phạm cô nương cũng có thể tìm được một tấm chồng tốt. Thái tử Vạn Thọ quốc chúng ta đang có ý định muốn nạp thiếp...
Vạn Thọ thân vương nói năng không còn kiêng kỵ gì nữa.
Tức thì, đệ tử Trường Sinh cốc giận dữ nhìn Vạn Thọ thân vương. Phạm Diệu Chân là đại đệ tử dưới gối Trường Sinh chân nhân, là đại sư tỷ của bọn họ, rất được đồng môn kính nể. Còn Vạn Thọ quốc chỉ là một quốc gia dưới quyền cai quản của Trường Sinh cốc mà thôi. Bây giờ Vạn Thọ quốc dám mạnh miệng nói thái tử của bọn họ muốn nạp Phạm Diệu Chân làm thiếp. Đây là trần tụi khiêu khích quyền uy của Trường Sinh cốc, trần trụi sỉ nhục Trường Sinh cốc bọn họ.
- Nạp ta làm thiếp?
Phạm Diệu Chân không giận mà trái lại còn mỉm cười, cười nói:
- Chỉ bằng cái đồ Hồi Xuân công tử mua danh chuộc tiếng mà cũng muốn nạp ta làm thiếp? Sao không cầm gương cho hắn coi lại bộ dáng của hắn, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
- Há, Phạm cô nương, sợ rằng không lâu nữa thì ngươi muốn kiêu ngạo thì cũng không kiêu ngạo nổi. Tới lúc đó, Phạm cô nương muốn làm tiểu thiếp thì cũng không đủ tư cách. Tới lúc đó, gọi ngươi thì ngươi phải tới, đuổi ngươi thì ngươi phải cút...
"Chát!" Vạn Thọ thân vương còn chưa nói hết thì Lý Thất Dạ đã tát một cái thật mạnh lên mặt Vạn Thọ thân vương.
Cái tát này của Lý Thất Dạ quá nhanh đi, giống hệt như tia chớp, Vạn Thọ thân vương không kịp trốn, lập tức bị Lý Thất Dạ tát trúng, đánh hắn hoa mắt chóng mặt, khóe miệng chảy máu tươi.
- Thứ ngu xuẩn, bây giờ chịu cút thì ta còn tha cho mạng chó của ngươi.
Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.
- Ta giết ngươi!
Vạn Thọ thân vương lập tức phẫn nộ. Hắn là thân vương, tay cầm binh quyền, có khi nào từng chịu nhục nhã như thế này chứ. Vì vậy lúc này hắn cực kỳ phẫn nộ, mất hết lí trí.
- Giết!
Vừa ra lệnh xong, đệ tử ở xung quanh Vạn Thọ thân vương rút đao kiếm ra khỏi vỏ. Nháy mắt, ánh đao ánh kiếm bủa giết Lý Thất Dạ.
Đệ tử của Vạn Thọ thân vương không có kẻ yếu. Huống chi bọn họ tinh thông cận chiến, ra tay trong chớp mắt, bủa giết trái phải, phối hợp chặt chẽ không có kẽ hở, ánh đao ánh kiếm ngợp trời, muốn phân thây Lý Thất Dạ.
- Đồ sâu kiếng không biết tự lượng sức mình.
Lý Thất Dạ không hề nhìn tới, thân hình lóe lên, xông tới như một con quái vật khổng lồ.
"Ầm, ầm, ầm" từng tiếng va chạm liên tiếp vang lên. Sau đó tiếng xương vỡ vụn "răng rắc" vang lên không ngừng. Trong nháy mắt này, những đệ tử xung phong bị va chạm toàn thân vỡ vụn, người nghiêm trọng hơn thì lập tức biến thành sương máu.
Mười mấy tên đệ tử bị giết trong nháy mắt, ngay cả cơ hội kêu thảm cũng không có.
- Giết!
Vạn Thọ thân vương điên cuồng hét lên, nhân lúc Lý Thất Dạ đưa lưng về phía mình, thình lình ra tay đánh lén. Một tòa bảo tháp nguy nga như Thái Sơn đập nhanh về phía Lý Thất Dạ. Bảo tháp nổ vang, có thể đụng nát núi sông.
- Trò mèo mà thôi.
Lý Thất Dạ xòe lòng bàn tay túm lấy bảo tháp nguy nga như một ngọn núi lớn, chỉ nghe "răng rác", bảo tháp bị hắn bóp nát.
Trong lúc bóp nát bảo tháp, Lý Thất Dạ vung tay, cánh tay tựa như một dãy sơn mạch xa xưa dài mười triệu dặm, mạnh mẽ đánh tới.
Tiếng "ầm" nổ vang, Vạn Thọ thân vương lập tức sử dụng tuyệt học, ngăn cản cánh tay của Lý Thất Dạ, thế nhưng không thể thay đổi được gì. Trong tiếng nổ vang, Vạn Thọ thân vương văng ra ngoài, đập mạnh người ra khỏi Trường Sinh cốc.
Vạn Thọ thân vương bị đánh văng ra khỏi Trường Sinh cốc, máu me đầy mình, vô số xương cốt vỡ vụn. Lúc này hắn sợ mất hồn mất vía, dốc hết sức lực bò dậy khỏi lòng đất.
Lúc này không chỉ Vạn Thọ thân vương sợ bể mật mà ngay cả Phạm Diệu Chân cũng sững sờ mở to miệng. Lý Thất Dạ mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của nàng, chỉ vừa nhấc tay thì đã tiêu diệt Vạn Thọ thân vương. Dưới lòng bàn tay của Lý Thất Dạ, Vạn Thọ thân vương yếu ớt không chịu nổi một đòn.
Ngay khi Vạn Thọ thân vương vừa bò dậy thì phía sau hắn truyền tới một giọng nói thản nhiên:
- Xem ra xương cốt của ngươi tương đối cứng, rất lì đòn.
- Ngươi... ngươi... ngươi muốn làm gì?
Lúc này Vạn Thọ thân vương dù muốn kiêu ngạo thì cũng không kiêu ngạo nổi. Hắn sợ sệt tái mày tái mặt, lùi về sau mấy bước. Lúc này hắn biết mình đá phải thiết bản rồi.
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta làm gì hả? Lúc vui thì ngắm trăng uống trà, chưa đã thì đi chọc ghẹo tiểu cô nương. Nếu như không vui thì giết người, giết thần. Thỉnh thoảng giết ngàn vạn thần linh để giải trí đỡ buồn. Thật không khéo, lúc này đúng lúc ta không vui.
- Ta... ta... ta chính là thân vương Vạn Thọ quốc. Ta... ta... ta tay cầm đại quân ngàn vạn người, là chiến tướng đắc lực nhất của bệ hạ. Ngươi... ngươi... nếu như ngươi dám đụng tới ta thì ngàn vạn đại quân của ta sẽ xua thẳng tới đây, hủy diệt Trường Sinh cốc.
Vạn Thọ thân vương run giọng.