Lâm Thiên Đế trịnh trọng nói ra.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười không nói, mặc dù Lâm Thiên Đế có tâm này, nhưng đại thế trong Phi Tiên Giáo không phải vãn bối như hắn nói là tính toán.
– Phi Tiên Giáo các ngươi tin tưởng bồi dưỡng ra Tiên Đế thứ sáu. Như vậy ngươi nói xem ta và sư huynh ngươi ai mạnh ai yếu?
Lý Thất Dạ nhìn qua Lâm Thiên Đế, vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ hỏi vấn đề này làm Lâm Thiên Đế cảm thấy khó khăn, nếu như nói trước đó. Hắn sẽ cho rằng Lý Thất Dạ và sư huynh thế lực ngang nhau, thậm chí sư huynh hắn chiếm hữu ưu thế, hiện tại Lý Thất Dạ sau lưng có âm nha là độc thủ sau màn chèo chống, như vậy khó nói ra được cái gì.
– Nói chi tiết đi, ta không trách ngươi.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lâm Thiên Đế do dự một lát, cuối cùng hắn vẫn thẳng thắn nói:
– Lý huynh, tiểu đệ không dám nói dối. Theo cách nhìn của chúng ta, sư huynh của ta hắn kiêm tu thần thông ngũ đế, hòa chúng vào vô thượng đại đạo của mình, lại là Phi Tiên Thể đại thành. Đại đạo của hắn có thể nói đã viên mãn, có thể nói đạo hạnh sư huynh thập phần vững chắc, khó có sơ hở đáng nói, hơn nữa sư huynh của ta kế thừa rất nhiều bảo vật Phi Tiên Giáo. Đương nhiên Lý Thất Dạ có mười ba mệnh cung là tuyên cổ duy nhất.
– Thú vị.
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
– Ý của ngươi nếu hai người gặp nhau, chỉ sợ ta sẽ ăn thiệt thòi của sư huynh ngươi. Ngươi biết rõ lai lịch của ta, cũng không có nịnh nọt ta, đúng là thú vị.
Lâm Thiên Đế cũng cười khan một tiếng, hắn cũng không biết Lý Thất Dạn đang khen hay tổn hại hắn. Nhưng hắn chỉ có thể bẩm báo thẳng thắn mà thôi.
Bởi vì hắn xem ra, Lý Thất Dạ có được mười ba mệnh cung, thật là kỳ tích, nhưng mà đạo cơ của sư huynh hắn quá vững chắc, vững chắc đến không cách nào bắt bẻ. Nếu như âm nha không can thiệp, đơn đả độc đấu Lâm Thiên Đế vẫn cảm thấy sư huynh có nhiều phần thắng hơn.
– Được rồi, ta không làm khó ngươi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát khoát tay, nhìn Lâm Thiên Đế nói ra:
– Đi thôi. Trở về nói cho đám lão đầu tử của các ngươi, ở kiếp này Phi Tiên Giáo chỉ có một lần cơ hội, là tồn là vong phải xem các ngươi cố gắng.
Lâm Thiên Đế hít sâu một hơi, lại cáo từ Lý Thất Dạ.
Sau khi Lâm Thiên Đế rời đi, Lý Thất Dạ ngồi ở chỗ kia, hắn nhắm mắt suy nghĩ thật lâu, giống như nhìn thấu tuyên cổ.
Qua thật lâu, Dư thái quân tiến đến, nàng ngồi bên cạnh hắn và hỏi:
– Trong lòng đại nhân có việc.
– Chiến tranh bắt đầu.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Hoặc có thể nói đây là lần quét sạch cửu giới lần cuối cùng của ta.
– Đại nhân sẽ động binh với Phi Tiên Giáo sao?
Dư thái quân cảm thấy ngoài ý muốn. Năm đó Phi Tiên Giáo bị cưỡng chế dò xét vẫn tránh được một kiếp, không nghĩ tới cuối cùng lại dùng động binh châm dứt.
– Đúng!
Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:
– Ở kiếp này ta sẽ rời đi. Nhưng có người vẫn chưa từ bỏ ý đồ với huyết thống Cổ Minh, đây là lần quét sạch cuối cùng, chỉ có diệt Phi Tiên Giáo, người đời mới biết trên đời có việc nên làm và không nên làm.
– Đám lão tổ Phi Tiên Giáo cũng có mấy người là thế hệ vô địch, đều là chiến tướng mạnh nhất của Tiên Đế, bọn họ có lẽ có đề phòng mới đúng, bọn họ đề phòng thì không xảy ra chuyện gì. Bọn họ cũng biết tình thế nghiêm trọng, Phi Tiên Giáo lại xảy ra chuyện đó lần nữa, bọn họ nên bóp chết nó từ trong trứng nước mới đúng.
Dư thái quân nói.
– Không được, thời đại không giống.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
– Đây cũng không phải là thời đại của bọn họ, bọn họ thật sự đã già, mà Phi Tiên Giáo lại xuất hiện cường nhân, tuy năm đó bọn họ rất cường đại, nhưng theo thời gian trôi qua, bọn họ tuổi già sức yếu, huyết khí suy kiệt, đã không còn đứng ở đỉnh phong năm đó.
– Nếu như lão đầu tử bọn họ có thể khống chế thế cục, Phi Tiên Giáo cũng không xuất thế. Hiện tại Phi Tiên Giáo xuất thế, có ý nghĩa bọn họ cũng ép không được phái thanh niên trong Phi Tiên Giáo, bọn họ đã mất quyền hành. Đây cũng là vì cái gì năm đó A Tu La ủng hộ Nhân Hiền Tiên Đế bọn họ cũng không trấn áp được tràng diện.
Nói đến đây, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, nói ra:
– Như năm đó A Tu La lực bài chúng nghị, bồi dưỡng Nhân Hiền Tiên Đế, cũng là do A Tu La muốn bồi dưỡng một vị Tiên Đế. Trên thực tế bản thân Phi Tiên Giáo khát vọng đột phá cực hạn bản thân, hy vọng trở thành bất hủ chân chính! Trở thành đế thống tiên môn muôn đời.
– Đúng vậy.
Dư thái quân yên lặng gật đầu, nói ra:
– Phi Tiên Giáo là truyền thừa nhiều Tiên Đế nhất thế gian, tổ địa của bọn họ tự thành thiên địa, bọn họ cũng là môn phái nhiều công pháp nhất thế gian, càng có nhiều huyết thống ưu tú nhất, bồi dưỡng ra Tiên Đế quá dễ dàng, cho nên bọn họ có dã tâm.
Dư thái quân nói có lý, trên thực tế bất luận môn phái nào có nội tình như Phi Tiên Giáo đều sinh ra dã tâm thật lớn, nếu như có được tài nguyên vấn đỉnh thiên hạ, thậm chí trở thành bất hủ chân chính, bọn họ cũng làm vậy.
– Đây là lần quét sạch cuối cùng, tương lai cửu giới là họa hay phúc, phải dựa vào bản thân mình.
Lý Thất Dạ nói.
Lý Thất Dạ ra quyết định này không phải là quyết định vội vàng, phát sinh chuyện như thế, hắn cũng hiểu mấy lão tổ Phi Tiên Giáo không khống chế nổi thế cục, hiện tại Lâm Thiên Đế đã đến, càng xác định suy nghĩ này.
Lý Thất Dạ trầm mặc một lát rồi nói:
– Hoặc là năm đó ta mềm lòng, nếu ngay từ đầu ta trấn giết sạch sẽ, cũng không có chuyện hôm nay.
– Cũng không thể trách đại nhân.
Dư thái quân nói ra:
– Đây là lựa chọn của Phi Tiên Giáo, đại nhân quá nhân từ mà thôi, hôm nay tạo thành cục diện như vậy, đó cũng là Phi Tiên Giáo gieo gió gặt bão.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, năm đó hắn nhất thời mềm lòng đáp ứng Phi Tiên Giáo bồi dưỡng Nhân Hiền Tiên Đế, năm đó Nhân Hiền Tiên Đế có được huyết thống Cổ Minh cực kỳ mỏng manh, huyết thống mỏng manh có thể xem nhẹ.
Lúc ấy Lý Thất Dạ không đồng ý Phi Tiên Giáo bồi dưỡng Nhân Hiền Tiên Đế, nhưng mà Phi Tiên Giáo lại hứa hẹn rất trịnh trọng, Nhân Hiền Tiên Đế cũng ưng thuận huyết thệ.
Hoặc là xảy ra đồ sát đẫm máu năm xưa, âm nha hắn hơi mềm lòng một chút, cuối cùng Phi Tiên Giáo hứa hẹn và Nhân Hiền Tiên Đế huyết thệ rất lớn, cuối cùng hắn cũng đồng ý.
Nhưng Nhân Hiền Tiên Đế cũng không làm người ta thất vọng, hắn thành Tiên Đế cũng biết điều, bản thân hắn rất khắc chế, chính là vì như thế hắn tự xưng là “Nhân Hiền Tiên Đế “, cho rằng mình là Nhân tộc.
Nhân Hiền Tiên Đế đã khắc chế, nhưng hậu nhân của hắn không như vậy, trong lòng bọn họ có dã tâm, cuối cùng dẫn đến sự kiện âm nha dò xét Phi Tiên Giáo!
– Phi Tiên Giáo, cũng nên diệt rồi.
Lý Thất Dạ nhẹ cảm thán nói:
– Không diệt Phi Tiên Giáo, đám thanh niên của bọn họ không chế tâm, tự cho rằng mình là chính thống cửu giới.