Trong nháy mắt, thế giới bên trong khối băng này dừng lại. Ngay cả thời gian cũng dừng chảy, càng khỏi phải nói tới những thứ khác.
Đứng trước khối băng khổng lồ này, hàn ý rét xương, không ai dám tới gần. Cách khối băng gần như vậy, rất ít người chịu đựng nổi hàn ý mạnh mẽ của nó.
Nhất thời, tất cả mọi người rùng mình. Những người vốn đã lùi tới chân trời tiếp tục lùi về phía sau vì không chịu đựng nổi hàn ý.
Thế giới đóng băng, thiên địa trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đờ đẫn nhìn khối băng khổng lồ này. Thậm chí có người còn nhìn thấy có ánh sáng trong suốt uốn lượn trong khối băng, đó chính là thời gian.
Bởi vì thời gian bên trong khối băng bị đóng băng, mà thời gian bên ngoài khối băng lại đang chảy, thế nên tạo thành tương phản, khiến mọi người nhìn thấy bên trong khối băng có ánh sáng uốn lượn.
Nhìn thế giới bị đóng băng thành khối, tất cả mọi người lạnh người. Nếu như bó hào quang này bắn tới đạo thống của mình, như vậy đạo thống của mình sẽ bị đóng thành một khối băng lớn, khi đó thì toàn bộ đạo thống sẽ bị hủy diệt.
- Đây... đây... đây chỉ mới là bán trọng khí mà thôi. Nếu như là trọng khí thật sự thì sẽ khủng bố như thế nào. Như vậy công kích của trọng khí thật sự chẳng phải sẽ diệt thế, sẽ hủy diệt toàn bộ Vạn Thống Giới luôn hay sao?
Nghe vậy, ngay cả lão tổ đạo thống cũng rùng mình. Chẳng trách thủy tổ lại không để lại trọng khí, bởi vì uy lực của trọng khí quá khủng khiếp rồi!
- Đã xong rồi sao?
Có lão tổ đạo thống nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, thì thào:
- E rằng hắn ta chết chắc rồi.
- Sức mạnh đóng băng khủng khiếp như vậy, dù thân thể mạnh mẽ cách mấy thì cũng không thể chịu đựng nổi, chắc chắn phải chết rồi. Đừng nói là Chân Thần, ngay cả bất hủ mà bị đóng băng như thế thì cũng chắc chắn phải chết.
Có lão tổ nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng như thế, cũng cho rằng Lý Thất Dạ đã chết rồi.
- Cuối cùng cũng chết rồi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ bị đóng băng, có vô số người thở phào nhẹ nhõm, nhảy nhót tưng bừng.
Dù sao đạo thống ủng hộ Mộc Thiếu Thần cũng không hề ít. Bọn họ xem trọng Mộc Thiếu Thần, thậm chí còn đặt cược tương lai của mình lên Mộc Thiếu Thần. Cũng chính vì vậy bọn họ mới dám theo Mộc Thiếu Thần rung chuyển địa vị của Dương Minh Giáo.
Nếu như Mộc Thiếu Thần thua Lý Thất Dạ thì có thể tưởng tượng được tương lai của những đạo thống theo phe Mộc Thiếu Thần sẽ hoàn toàn u ám.
Bây giờ Mộc Thiếu Thần đóng băng Lý Thất Dạ, chiến thắng Lý Thất Dạ, để cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm. Mộc Thiếu Thần có thực lực khủng khiếp như vậy, tương lai chắc chắn lãnh tụ toàn bộ Vạn Thống Giới. Bọn họ theo phe Mộc Thiếu Thần, là quyết định đúng đắn.
- Hừ, Lý Thất Dạ mạnh mẽ thì đã sao, cũng không thể sánh bằng Mộc thiếu chủ.
Có thần tử đạo thống cười lạnh, khinh thường nói:
- Phải biết rằng Mộc thiếu chủ chính là truyền nhân của Mộc gia, có vô số bảo vật. Đừng nói là chém giết Lý Thất Dạ, mà ngay cả tiêu diệt một đạo thống thì cũng dễ như ăn cháo.
- Đúng vậy, họ Lý không biết tự lượng sức mình, dám đối địch với Mộc thiếu chủ, tự tìm đường chết.
Thánh tử của một đạo thống khác cũng vội vàng phụ họa.
Có lão tổ đạo thống thở dài thật nhẹ, nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, hơi tiếc nuối nói:
- So với Mộc gia, nội tình vẫn thiếu một chút. Nếu như không chết ở nơi này thì tương lai chắc chắn sẽ kinh tài tuyệt diễm, vô địch thiên hạ.
- Hừ, đấu với sức mạnh của thủy tổ của ta, chỉ là sâu kiến mà thôi.
Mộc Thiếu Thần nhìn Lý Thất Dạ bị đóng băng, khinh thường nói.
Lúc này Mộc Thiếu Thần ngẩng cao đầu, nhìn Vũ Băng Ngưng ở đằng xa, cười lớn, nói rằng:
- Ngươi tìm không đúng người rồi. Chỉ bằng một tên họ Lý mà cũng đủ tư cách đối địch với ta sao? Các ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu chủ, ngoan ngoãn làm dâu Mộc gia, như vậy ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận.
- Tự mình đắc chí.
Vũ Băng Ngưng lạnh lùng nhìn Mộc Thiếu Thần, lạnh nhạt nói:
- Ngươi vĩnh viễn cũng không biết mình đang đối địch với nhân vật khủng bố như thế nào. Chờ ngươi thật sự hiểu rồi, như vậy thì ngươi đã cách cái chết không xa.
- Nói khoác không biết ngượng, họ Lý đã hết cứu rồi.
Mộc Thiếu Thần cười lớn, ngạo nghễ nói lạnh:
- Cho dù bây giờ ngươi không tuân theo thì bổn thiếu chủ cũng có cách khiến ngươi tâm phục khẩu phục, khiến ngươi ngoan ngoãn đi theo bổn thiếu chủ.
- Nhìn kìa, đó là gì vậy...
Lúc này có người quát lớn, nhìn về khối băng.
Mọi người nhìn thấy lồng ngực của Lý Thất Dạ lóe lên một tia sáng, tia sáng này giống như một đốm lửa phập phồng.
"Xì..." Ngay lúc này, Lý Thất Dạ di chuyển. Mặc cho sức mạnh đóng băng khủng bố vô biên, đóng băng tất cả mọi thứ, thế nhưng hắn lại không hề bị ảnh hưởng, động tác của hắn không hề chậm chạp, hành động cực kỳ trôi chảy.
Băng phong không hề có tác dụng với hắn. Hắn bước lên từng bước một, từ trong khối băng đi ra ngoài.
Khó tin nhất là, khi hắn từ trong khối băng đi ra, đứng ở bên trên khối băng thì dáng vẻ của hắn vẫn ung dung như cũ, trên người không dính nửa giọt nước, cũng không hề có chút bụi băng nào cả. Cứ như vừa rồi người bị đóng băng không phải là hắn vậy.
- Ngươi...
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người ngơ ngác. Người ngơ ngác nhất chính là Mộc Thiếu Thần. Hắn không tin bán trọng khí của mình lại không hề thương tổn Lý Thất Dạ chút nào cả.
- Bán trọng khí mà thôi.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, cười nhạt nói:
- Cuối cùng cũng là bán trọng khí, kém trọng khí quá xa.
Lúc này Lý Thất Dạ hời hợt, cười nhạt nói:
- Ta có thể khống chế cực âm, thì cũng có thể điều khiển cực dương. Chút sức mạnh đóng băng này đối với ta chỉ là mùa xuân tuyết tan mà thôi, trong cái ấm áp có mấy phần lạnh lẽo. Nước gặp lạnh thì kết thành băng, ta vốn định thử sức mạnh của bán trọng khí lớn như thế nào, tiếc là, khiến ta thất vọng rồi.
- Lấy thân thử bán trọng khí!
Nghe vậy, tất cả mọi người há hốc mồm. Lúc này mọi người mới thật sự biết, Lý Thất Dạ chỉ là thử xem sức mạnh đóng băng của bán trọng khí mạnh tới đâu mà thôi.
Dù sao, người có thường thức đều biết khi gặp phải sức mạnh hàn băng như thế này thì phải dùng sức mạnh chí cương chí dương để chống lại, chứ không phải là dùng thủy kiếm. Thủy là chí âm chí nhu, dùng sức mạnh này để đối chọi với sức mạnh hàn băng thì chẳng khác nào đổ dầu vào lửa, tự tìm đường chết.