- Sư phụ, vị cao nhân đó có tới không?
Lúc này có đệ tử đứng bên cạnh Ngô Hữu Chính hỏi nhỏ, nhìn Hắc Thiết quân dưới thành lũy, đệ tử Sơ Thạch tông rùng mình. Bọn họ đã không còn đủ sức công phá vòng vây của Lạc phủ nữa rồi.
Trước đó bọn họ đã từng mấy lần tổ chức công phá vòng vây, thế nhưng đều thất bại, tử thương thảm trọng.
- Chắc sẽ đến.
Ngô Hữu Chính thì thào. Nói xong, hắn không khỏi nhìn về phía Thiên Vận phế tích. Lời này, hắn vừa trả lời đệ tử của mình, ổn định lòng tin của đệ tử trong môn phái, đồng thời cũng tự cổ vũ chính mình. Trên thực tế, trong lòng của hắn không hề chắc chắn.
Ngay khi tất cả mọi người ngừng thở nhìn Hắc Thiết quân thì đột nhiên có người sải bước đi tới, hai người từ trên trời giáng xuống, chớp mắt xuất hiện trước thành lũy, xuất hiện trước mặt Hắc Thiết quân.
Nhìn thấy hai người xuất hiện trước mặt Hắc Thiết quân, Ngô Hữu Chính quan sát, nhìn thấy Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết, hắn lập tức mừng rỡ gào lên:
- Cao nhân tới rồi!
- Cám ơn trời đất, Sơ Thạch tông được cứu rồi!
Nhất thời, Ngô Hữu Chính khóc ướt cả mặt. Hắn đã tính tới cảnh xấu nhất, Sơ Thạch tông hôm nay sợ rằng sẽ phải diệt vong.
Không ngờ ngay lúc mấu chốt, đại cứu tinh cuối cùng cũng tới. Lý Thất Dạ vừa giá lâm, Ngô Hữu Chính biết ngay, Sơ Thạch tông được cứu rồi.
Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết từ trên trời giáng xuống, thình lình đưa tới bạo động.
- Đây không phải là đệ tử Sơ Thạch tông vừa chạy thoát hay sao? Tại sao lại trở về rồi? Muốn chịu chết sao?
Có người đứng quan sát ngoài xa nhìn thấy Lâm Diệc Tuyết, không khỏi bất ngờ.
Cũng có người nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Nam nhân này là ai? Chẳng lẽ là cứu binh Sơ Thạch tông mời tới? Thạch Vận đạo thống của chúng ta còn có người mạnh hơn Lạc phủ, còn có người có thể đối đầu với Dương Đình Vũ à?
"Keng..."
Tiếng binh khí vang liên miên. Khi Lý Thất Dạ cùng Lâm Diệc Tuyết xuất hiện ở bên ngoài thành lũy thì không ít Hắc Thiết quân xoay người lại, mũi thương lưỡi dao chỉa vào Lý Thất Dạ, đằng đằng sát khí.
- Là ngươi...
Hứa Anh Kiến đang đốc chiến nhìn thấy Lý Thất Dạ, không khỏi biến sắc, lùi lại mấy bước.
- Cảnh giới!
Hứa Anh Kiến sợ hãi nhảy dựng, Hắc Thiên quân lập tức lao tới, nhắm vào Lý Thất Dạ, khí tức ác liệt tràn khắp không gian.
Lúc này Hứa Anh Kiến cũng hối hận để cho Lâm Diệc Tuyết phá vòng vây. Hắn không ngờ Lâm Diệc Tuyết lại có thể mời người này làm cứu binh.
- Tiểu tử này là thần thánh phương nào?
Nhìn thấy Hứa Anh Kiệt như lâm đại địch, nhất thời không ít người cảm thấy bất ngờ, hỏi nhỏ.
Tất cả mọi người lắc đầu, không ai nhận ra Lý Thất Dạ, càng không biết lai lịch của hắn. Hơn nữa, Lý Thất Dạ thoạt nhìn bình thường, chẳng hề giống cao thủ chút nào.
- Hừ...
Có tiếng hừ lạnh vang lên như sấm rền. Ngay lúc này, một người bước ra ngoài, không ít cường giả Lạc phủ vây quanh hắn, giống như chúng tinh phủng nguyệt.
- Dương Đình Vũ... không, Dương phủ chủ tới rồi.
Nhìn thấy người thanh niên này, những người đứng quan sát ngoài xa chấn động, thần thái cung kính.
Dương Đình Vũ, phủ chủ Lạc phủ, dáng dấp hiên ngang, khí độ bất phàm, áo choàng phấp phới, hết sức khí thế, tướng tá như rồng, bước đi như hổ, đúng là có phong phạm bá chủ.
- Ngươi chính là cao nhân trong phế tích.
Dương Đình Vũ ánh mắt dữ dằn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói rằng.
Lý Thất Dạ cười nhạt, lắc đầu nói:
- Ta không phải là cao nhân trong phế tích, ta là Lý Thất Dạ, nhớ kỹ, mọi người gọi ta là đệ nhất hung nhân.
- Lý Thất Dạ, đệ nhất hung nhân?
Nghe được cái tên xa lạ này, tất cả mọi người nhìn nhau, không ai biết người này chui ra từ đâu, hơn nữa còn mạnh miệng gọi mình là đệ nhất hung nhân.
Dương Đình Vũ ánh mắt dữ dằn, nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ. Một lát sau, hắn nói chậm:
- Lạc phủ chúng ta không muốn kết thù với ngươi, ngươi giết đứa bé Mộc Thành Kiệt, tự có Mộc gia tính toán với ngươi. Hôm nay chính là chuyện nhà của Thạch Vận đạo thống, không cần người ngoài hỏi tới, càng không cần người ngoài xen vào. Cho nên, chớ có nhúng tay vào ân oán nội bộ của chúng ta.
Dương Đình Vũ khách khí như thế làm rất nhiều người bất ngờ. Cái người gọi là Lý Thất Dạ này thoạt nhìn bình thường không hề đặc biệt này có gì mà để Dương Đình Vũ khách khí với hắn như vậy chứ? Phải biết rằng, Thạch Vận đạo thống hôm nay, Dương Đình Vũ có thể quân lâm thiên hạ, còn có ai có thể khiến hắn khách khí như vậy chứ?
Thế nhưng lời này của Dương Đình Vũ rất có đạo lý, ở Tam Tiên Giới, người ngoài đúng là không tiện nhúng tay vào ân oán bên trong đạo thống. Bình thường, không có ai nguyện ý nhúng tay vào, bởi vì đây là điều kiêng kỵ.
Bởi vì đối với phần lớn đạo thống mà nói, bọn họ có chém giết nhau thì cũng là người một nhà, đều là chuyện trong nhà, không cần người ngoài nhúng tay giải quyết.
- Nha.
Lý Thất Dạ nói:
- Đó là chuyện của ngươi. Thế nhưng, ta ở đây rồi, thức thời thì hãy cút đi. Ta mà ra tay thì máu chảy thành sông.
Lý Thất Dạ nói thế làm tất cả mọi người nghẹn họng trân trối. Những người đứng ngoài xa quan sát nghe thấy lời này thì lập tức choáng váng.
- Người này thật ngông cuồng, chẳng lẽ hắn không biết mình đang đối mặt với ai sao? Đây chính là đệ nhất nhân của Thạch Vận đạo thống chúng ta.
Có người giật mình thốt lên.
- Tiểu tử này cuối cùng có lai lịch gì? Vậy mà dám mạnh miệng nói chuyện với Dương Đình Vũ như thế!
Ngay cả tu sĩ thế hệ trước cũng giật mình.
- Ngươi...
Dương Đình Vũ lập tức biến sắc, không khỏi lùi lại, ánh mắt dữ dằn, sầm mặt lại, lạnh lùng nói rằng:
- Lời này của ngươi quá ngông cuồng rồi, nơi này chính là Thạch Vận đạo thống...
- Ta biết rồi.
Lý Thất Dạ khoát tay áo, cắt lời Dương Đình Vũ, lạnh nhạt nói rằng:
- Ta không muốn lặp lại lần thứ hai, cút!
Dương Đình Vũ tức giận xanh mặt. Đệ nhất cao thủ Thạch Vận đạo thống như hắn đã bao giờ bị người khác quét mặt như thế chứ. Huống chi ở ngoài Thạch Vận đạo thống, mọi người đều biết hắn là đệ tử ký danh của Mộc Kiếm Chân Đế, ngay cả cường giả của đạo thống lớn cũng phải khách khí với hắn ba phần.