Quan Hải Đao Thánh không khỏi vui mừng thay sư muội của mình. Trước kia hắn vẫn cho rằng tên hôn quân như Lý Thất Dạ không xứng với sư muội của mình. Bây giờ xem ra, sư muội của mình thật sự đã chọn đúng người rồi.
- Cái gọi là thiên tài Đấu Thánh vương triều, chẳng qua cũng chỉ là xuẩn tài mà thôi, chỉ là một tên tiểu nhân, không đủ thành đạo.
Lý Thất Dạ ôm Liễu Sơ Tình, nhìn thoáng qua Thang Hạc Tường, cười nói.
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn Thang Hạc Tường, từng đôi mắt đổ dồn lên người Thang Hạc Tường. Mặc dù không ai nói chuyện, thế nhưng nét mặt hết sức rõ ràng.
Mặc dù không có ai là thánh nhân, thế nhưng vừa rồi Thang Hạc Tường đánh lén quá không cân xứng với thân phân của hắn, có nhục địa vị tuấn kiệt của hắn. Lúc này sắc mặt của Thang Hạc Tường hết sức khó coi, ở trước mắt bao nhiêu người, hắn phô bày ra dáng vẻ chật vật nhất của mình. Nếu như vừa rồi đánh lén thành công thì còn coi được, ít nhất thắng làm vua thua làm giặc, chỉ cần giết chết Lý Thất Dạ thì hắn đã đạt được mục đích của mình, chuyện sau đó, người khác muốn nói gì thì cứ nói.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác Lý Thất Dạ lại không sao hết, đây mới chính là sai lầm trí mạng.
- Bước ra đánh một trận...
Lúc này Quan Hải Đao Thánh đanh mắt, trường đao chỉa thẳng Thang Hạc Tường, lạnh lùng nói rằng:
- Hôm nay ta nhất định phải chặt bỏ đầu chó của ngươi!
Lần này Quan Hải Đao Thánh thật sự tức giận. Đây vốn là trận quyết chiến công bằng giữa hắn cùng Lý Thất Dạ. Đối với thiên tài tuyệt thế như hắn, bất kể thắng thua thì cũng phải quyết chiến quang minh lỗi lạc, coi như thất bại thì cũng không có gì mất mặt cả, dù sao thắng thua là chuyện thường tình của binh gia.
Thế nhưng trận quyết chiến công bằng này lại bị Thang Hạc Tường quấy nhiễu, hơn nữa còn ra tay đánh lén Lý Thất Dạ. Xử lý không khéo thì người ta còn tưởng rằng hắn với Thang Hạc Tường hợp tác với nhau. Chuyện này sẽ làm bẩn danh tiếng của hắn, cũng sẽ khiến hắn thấy thẹn với sư muội của mình.
Cho nên, Quan Hải Đao Thánh có thể không nổi nóng sao? Vì vậy cũng không thể trách Quan Hải Đao Thánh nổi giận, tuyên bố muốn chém đầu Thang Hạc Tường.
- Đao Thánh, ngươi ta cùng chung mối thù, ta chỉ có lòng tốt muốn giúp Đao Thánh một chút sức lực mà thôi...
Thang Hạc Tường cười khan, nói chậm.
- Câm miệng...
Quan Hải Đao Thánh cắt ngang Thang Hạc Tường, không hề cho hắn thể diện, lạnh lùng nói rằng:
- Ai cùng chung mối thù với ngươi chứ? Ngươi là cái thá gì mà lại có đứng chung trận tuyến với ta chứ? Bước ra nhận lấy cái chết!
Nói xong thì "keng" một cái, đao reo cửu thiên, sát ý ngang nhiên.
Quan Hải Đao Thánh nói rất lạnh lùng, căn bản không hề cho Thang Hạc Tường thể diện. Chuyện này làm cho sắc mặt Thang Hạc Tường hết sức khó coi. Bọn họ cùng là thế hệ trẻ tuổi, hắn luôn cho rằng bọn họ ngang hàng với nhau, huống chi hắn còn là quân đoàn trưởng Cấm Vệ quân nữa.
Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh lại không cho hắn thể diện.
Tần Kiếm Dao cũng lắc đầu. Mặc dù nàng không bỏ đá xuống giếng, thế nhưng bỉ ổi như Thang Hạc Tường thì đúng là tự tìm đường chết. Nếu đổi lại là chuyện khác thì có lẽ nàng sẽ điều hòa một chút, thế nhưng chuyện này nàng không muốn hỏi tới, đây là Thang Hạc Tường tự chuốc lấy.
Lúc này tất cả mọi người nín thở, Quan Hải Đao Thánh mặc dù hùng hổ dọa người. Thế nhưng thân là Chân Thần cửu trọng thiên, hắn có tư cách để bá đạo như thế.
Ngay cả tồn tại như Thang Hạc Tường cũng có chênh lệch không nhỏ với Quan Hải Đao Thánh.
- Đao Thánh, ngươi nghiêm túc chứ?
Thang Hạc Tường sầm mặt lại, nói lạnh lùng.
- Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi hay sao?
Quan Hải Đao Thánh hùng hổ dọa người, cười lạnh nói rằng:
- Ngươi có bài tẩy gì thì cứ tung ra, Lâm Hải các có bao giờ sợ phiền phức chứ?
Thang Hạc Tường sầm mặt, nắm ngón tay nắm chặt long thương, ánh mắt lộ ra sát cơ.
Ban đầu mục tiêu của hắn không phải là Quan Hải Đao Thánh, mà mục tiêu của hắn chính là Lý Thất Dạ. Hắn vẫn còn có bài tẩy nhằm vào Lý Thất Dạ. Thế nhưng Quan Hải Đao Thánh đã hùng hổ dọa người như thế, hắn sẽ không lui bước. Dù sao thì tượng đất cũng có ba phần bùn.
Lúc này hai mắt Thang Hạc Tường lộ ra sát cơ. Dù sao thì tượng đất cũng có ba phần bùn. Là người cùng thế hệ với nhau, cùng là thiên tài với nhau, hắn cũng có thực lực, có nội tình. Hắn làm sao phải sợ Quan Hải Đao Thánh chứ?
- Đao Thánh, ngươi phải nghĩ kỹ lại, đối địch với ta không phải là cử chỉ sáng suốt.
Thang Hạc Tường nói lạnh lùng, sát ý trong mắt cũng càng cao.
- Bớt nói xàm, bước ra nhận lấy cái chết.
Quan Hải Đao Thánh đanh mắt, đao ý cao ngang. Rất hiển nhiên, hắn cũng động sát ý, cho dù nội tình của Thang Hạc Tường sâu cách mấy, chỗ dựa mạnh cách mấy thì hắn cũng muốn giết chết Thang Hạc Tường.
Tất cả mọi người nín thở. Đương nhiên, nếu như Quan Hải Đao Thánh cùng Thang Hạc Tường đánh với nhau thì tất cả mọi người đều coi trọng Quan Hải Đao Thánh.
Dù sao thì bọn họ một người là Chân Thần cửu trọng thiên, một người là Chân Thần ngũ trọng thiên. Thực lực chênh lệch nhau quá xa. Đơn đả độc đấu, Thang Hạc Tường tuyệt đối không phải là đối thủ của Quan Hải Đao Thánh.
Thế nhưng nhìn dáng vẻ của Thang Hạc Tường thì xem chừng hắn không muốn đơn đả độc đấu với Quan Hải Đao Thánh. Chuyện này làm mọi người tò mò, không biết Thang Hạc Tường có đòn sát thủ gì.
- Hừ...
Quan Hải Đao Thánh lạnh lùng hừ, cầm chặt long thương, hai mắt lộ ra sát cơ. Hắn cũng không phải là một kẻ yếu kém mặc người nhào nặn.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi.
Ngay khi bầu không khí giữa Quan Hải Đao Thánh cùng Thang Hạc Tường hết sức căng thẳng thì Lý Thất Dạ phất tay với Quan Hải Đao Thánh, ra lệnh:
- Mạng chó của hắn, ta muốn rồi. Ngươi ở bên cạnh quan sát là được.
Quan Hải Đao Thánh không có trả lời ngay, mà chỉ lạnh lùng nhìn Thang Hạc Tường một lát, sau đó mới lạnh giọng nói rằng:
- Hôm nay coi như ngươi may mắn.
Nói xong thì thu hồi trường đao, lui sang một bên.
Thang Hạc Tường lạnh lùng hừ một cái, nội tâm rất khó chịu Quan Hải Đao Thánh. Bị Quan Hải Đao Thánh xem thường như vậy, cứ như hắn không phải là đối thủ của Quan Hải Đao Thánh vậy, vì vậy nội tâm của hắn thoải mái được sao?