Đám người Lý Thất Dạ đi tới, chưởng quầy trong cửa hàng tự mình ra đón, mặc dù nói đám người Nam Hoài Nhân này vừa nhìn là tiểu tử chưa thấy các mặt xã hội.
Nhưng mà Lý Thất Dạ khí định thần nhàn, bên người lại có Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều là mỹ nhân tuyệt thế, ánh mắt thương nhân khôn khéo vừa nhìn đã biết khách hàng lớn, huống chi Thạch Cảm Đương, Ngưu Phấn cũng không phải thế hệ bình thường.
Đi vào cửa hàng lớn như thế, đám người Nam Hoài Nhân có chút mất bình tĩnh, nhưng mà Lý Thất Dạ vẫn khí định thần nhàn.
Chưởng quầy tiến lên tương bồi, cũng vô cùng thức thời, đi lên chào hỏi, nhìn tư thế của Lý Thất Dạ cũng không dám mở miệng giới thiệu loạn.
Lý Thất Dạ vừa vào cửa, ánh mắt nhìn qua cửa viện, trong đại viện có nhiều lầu các, trên lầu các nhỏ này treo một cái Hoàng Chung, Hoàng Chung cũ kỹ, phía trên có phù văn cổ xưa, không có chút sáng bóng nào!
Trong lầu các trừ có Hoàng Chung này ra, còn có hai tiểu thụ, hai bên trái phải của Hoàng Chung có bày một vật phẩm, cách tiểu thụ bên trái còn có ba trang giấy vàng, ba trang giấy vàng này không biết lấy từ đâu, cũng không biết đã qua bao nhiêu năm, ba trang giấy này đã ố vàng.
Bên phải tiểu thụ chính là một cục đá nhỏ, hoặc là một cái trứng, thứ này không rõ là đá hay là trứng, lớn nhỏ như nắm đấm, xem ra giống như tảng đá, nhưng lại giống như quả trứng.
Đám người Nam Hoài Nhân cũng kỳ quái, không rõ vì sao ba món đồ vật không hấp dẫn người ta lại được đặt lên đây, mà Lý Thất Dạ thì chú ý ba món này như nhìn thấy đồ ngon, dường như ba món đồ này là tác phẩm nghệ thuật quý giá nhất.
Lý Thất Dạ nhìn qua ba món này chằm chằm, chưởng quầy cũng là thập phần thức thời, lẳng lặng đứng một bên, không nói tiếng nào, không có quấy rầy.
- Thứ tốt, đúc tiên dân, nguyên ở chúng sinh, chung tốt, một cái chung tốt, vật báu vô giá.
Lý Thất Dạ sau khi thưởng thức một phen, sau đó khen.
Lý Thất Dạ mới mở miệng, chưởng quẩy vui vẻ, cũng mở miệng nói ra:
- Tiên sinh quả thật bất phàm, trong điếm của ta có vô số món đồ, tiên sinh là người chú ý tới nó nhiều nhất. Ba món này là trấn điếm chi bảo của Cổ Ý Trai chúng ta, thuộc về hàng không bán.
- Kiêu Hoành truyện cửu chỉ, di thổ xuất nhất thạch. Không bán cũng là bình thường, đổi lại là ta cũng không bán.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Lý Thất Dạ nói lời này khiến chưởng quầy chấn động, động dung, sau đó Lý Thất Dạ từ biệt, nói:
- Tiên sinh quả nhiên là cao nhân, một câu nói rõ chân tướng, không được, không được. Cổ Ý Trai ta ở cửa tiệm ở thành này vô số năm tháng, khách nhân tới cửa hàng biết được lai lịch của ba món này, rải rác không có mấy.
Đối với chưởng quầy tán thưởng, Lý Thất Dạ chỉ cười mà không nói, phong khinh vân đạm, không có nhiều lời.
Mà đám người Nam Hoài Nhân hai mắt nhìn nhau, với ánh mắt của bọn họ không có nhìn thấy ba món này có gì trân quý, trên thực tế ngay cả Lý Sương Nhan cũng không nhìn ra. Ba món đồ trước mắt quá bình thường, một kiện là Hoàng Chung, một kiện là ba tấm giấy nát, một kiện là một tảng đá bình thường.
Nam Hoài Nhân tiểu tử này tự cho là có ánh mắt, nhưng hắn cũng không biết ba món này trân quý ra sao, mà Lý Thất Dạ không nói, hắn không dám hỏi. Chỉ hỏi chưởng quầy:
- Chưởng quầy gia, đại sư huynh của chúng ta chính là thần nhãn thức tiên vật, đám tiểu bối chúng ta ánh mắt vụng về, vô năng từng thưởng thức ba bảo vật quý giá này.
- Muốn hỏi lai lịch của ba món này thì cứ nói thẳng, đi một vòng lớn làm cái gì.
Lý Thất Dạ cười một tiếng, sau đó vỗ ót Nam Hoài Nhân một cái.
Lý Thất Dạ mới mở miệng chỉ có chưởng quầy hiểu, Nam Hoài Nhân không nhìn ra bảo vật, nhưng mà chưởng quầy nhận ra Lý Thất Dạ kiến thức không nhỏ, hắn chỉ vào ba tấm giấy vàng, giải thích:
- Ba tấm giấy vàng này là do Kiêu Hoành tiên đế truyền cho tổ tiên của ta.
Nếu là ngày thường, người khác bảo hắn giải thích, hắn đều lười giải thích, nhưng mà lúc này đây Lý Thất Dạ mới mở miệng, làm cho hắn có cảm giác tri ân, cho nên cũng có tình cảm không nhỏ với Nam Hoài Nhân.
- Kiêu Hoành tiên đế!
Nghe nói như thế, không chỉ là Thạch Cảm Đương, cho dù là Ngưu Phấn cũng phải động dung, hít sâu một hơi.
Nam Hoài Nhân cũng giật mình, nói ra:
- Đây là tiên đế đầu tiên của nhân tộc, là tiên đế cả đời bất bại.
Kiêu Hoành tiên đế, quá nhiều truyền thuyết, tuy không phải là người chịu tải thiên mệnh đầu tiên, nhưng là tiên đế đầu tiên của nhân tộc. Truyền thuyết, Kiêu Hoành tiên đế cả đời vô địch, bất luận gặp kẻ địch nào, thiên ma cũng tốt, cổ minh cũng được, đều bị đánh bại, cả đời bất bại, không người có thể địch!
Phải biết rằng tiên đế chịu tải thiên mệnh, chưởng chấp càn khôn có ý nghĩa vô địch, nhưng mà trước khi bọn họ trở thành tiên đế, ai cũng không dám nói cả đời vô địch. Cho dù là Minh Nhân tiên đế vào thời trẻ cũng có thất bại vô số lần. Trên thực tế khi còn trẻ đa số tiên đế đều có nhiều địch nhân, bị đánh bại nhiều lần, đây không phải chuyện xấu hổ gì! Đại đạo nhiều gian khó, thắng bại là chuyện bình thường.
Nhưng mà Kiêu Hoành tiên đế, cả đời bất bại, đây chính là sắc thái mê ly tràn ngập truyền kỳ của hắn!
Chưởng quầy mới mở miệng, đã dọa đám tiểu tử Nam Hoài Nhân này kêu to một tiếng, bọn họ không ngờ Cổ Ý Trai còn có lai lịch cổ xưa như thế! Còn có lai lịch kinh người như vậy.
- Tổ tiên ta có ân với tiên đế, cho nên tiên đế ban thưởng chín tấm giấy. Nếu như tổ tiên ta có nhu cầu gì, chỉ cần ghi lên giấy sẽ được thỏa mãn. Vào thời đại đó chỉ cần tổ tiên ta cầm theo một trang giấy, có chỗ nào không thể đi? Không có gì không thể cầu? Tổ tiên ta tổng cộng dùng qua sáu trang giấy, còn ba trang giấy vẫn lưu lại Cổ Ý Trai làm trấn điếm chi bảo!
Nhấc tới vinh quang của tổ tiên mình, chưởng quầy cũng có ba phần đắc ý.
- Đây là đế vật nha.
Đám người Khuất Đao Ly cũng phải động dung. Ba tấm giấy không chút thu hút này chính là đế vật, bảo sao bọn họ không động dung chứ?
- Nói là đế vật, nhưng còn hơn cả đế vật.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Chưởng quầy cũng tươi cười, nói:
- Vẫn là tiên sinh biết hàng, giấy này có ý nghĩa không tầm thương với Cổ Ý Trai. Nó ý nghĩa không chỉ là đế vật.
Lý Thất Dạ cũng cười lên. Mà đám người Nam Hoài Nhân không nhìn ra lai lịch của hai món khác -- Hoàng Chung cùng tảng đá. Nhưng mà chưởng quầy không nói về hai món còn lại. Nam Hoài Nhân tuy hiếu kỳ, cũng chỉ không hỏi.
Lý Thất Dạ thưởng thức ba món đồ vật này xong, chậm rãi bước ra khỏi tiệm, bảo vật trong tiệm này rất nhiều, từ bảo khí tới mệnh đan, từ kỳ binh cho tới dị dược bảo thụ. Không thiếu cái lạ, làm cho đám người Nam Hoài Nhân hoa cả mắt.