Có thể nói vạn cổ đến nay người có ba mệnh cung mà trở thành Đại Đế thì chỉ một mình Thánh Đế.
Tu sĩ Thập Tam Châu chỉ cần đi thẳng một đường, khi ngươi có thể đột phá cảnh giới Đạo Tôn thì cuộc đời ngươi sẽ có ba cơ hội mở mang mệnh cung. Tức là chỉ cần đạo hạnh của ngươi trên cảnh giới Đạo Tôn ít nhất có ba mệnh cung trở lên.
Thánh Đế cả đời chỉ mở ba mệnh cung, nghĩa là mỗi lần gã mở mang mệnh cung đều khó khăn vô cùng, dù vậy vẫn thành công mở ra.
Điều này từ mặt nào đó chứng minh khi Thánh Đế còn trẻ tư chất rất ngu ngốc, không thích hợp tu hành.
Sự thực này không cần chứng thực, tuổi nhỏ Thánh Đế xuất thân tốt, từng bái cường giả làm sư phụ. Trong số trưởng bối đó rất nhiều người đều cho rằng Thánh Đế không thích hợp tu luyện.
Có trưởng bối tót bụng khuyên Thánh Đế bỏ tu luyện đi, vui vẻ làm phàm nhân sung sướng cũng tốt rồi.
Hưng dù tư chất kém mấy không thể ngăn cản Thánh Đế hướng về đại đạo. Một đường đi tới tốn bao nhiêu thời gian, cuối cùng khó tin kên trì tới cuối. Trong năm tháng tu luyện dài dặc, Thánh Đế đi lên đỉnh thông hướng đại đạo, cuối cùng chịu tải Thiên Mệnh, trở thành Thần Đế vô song một thế hệ.
Trong tất cả Đại Đế Tiên Vương thì Thánh Đế không mạnh gì, nhưng được nhiều Đại Đế Tiên Vương, Tiên Đế Cửu Giới tôn kính cho đến nay vì có đạo tâm hướng về đại đạo không mệt mỏi. Dù có thế nào, chỉ bằng vào điều này Thánh Đế đã đáng được các vị Đại Đế Tiên Vương tôn kính.
Trong năm tháng dài dặc ở Thập Tam Châu từng ra Đại Đế Tiên Vương kinh diễm tuyệt thế, Đại Đế Tiên Vương có mười hai Thiên Mệnh, nhưng không Đại Đế Tiên Vương nào khiến các vị Đại Đế Tiên Vương tôn tiếng thánh hiền từ tận đáy lòng như vậy.
Chung Nam Thần Đế, Thế Đế, Đại Đế tuyệt thế vô song có mười hai Thiên Mệnh như vậy cũng từng tôn xưng Thánh Đế một tiếng thánh hiền.
Có thể nói Thánh Đế là người duy nhất trong toàn bộ Đại Đế Tiên Vương được vị Đại Đế Tiên Vương tôn xưng thánh hiền.
Khi biết Thánh Đế có sáo trang chung cực, Thánh Lão Lục sững sờ.
Thánh Lão Lục tỉnh táo lại, tò mò hỏi:
- Sáo trang chung cực là duy nhất trên đời, Thánh Đế có được sáo trang chung cực thì mạnh biết bao. Sau khi có sáo trang chung cực, rốt cuộc Thánh Đế tranh phong với Đại Đế Tiên Vương thế nào?
Tuy Thánh Đế chỉ có ba Thiên Mệnh nhưng là Đại Đế sở hữu sáo trang chung cực, có được sáo trang chung cực thì ở mức độ nào đó sẽ nâng cao thực lực của gã.
- Ngươi sai.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Điểm ghê gớm của Thánh Đế không phải có sáo trang chung cực, không phải Thánh Đế mạnh cỡ nào. Điểm tuyệt nhất của Thánh Đế là đạo tâm kiên định không lay chuyển.
Lý Thất Dạ chỉ trái tim mình:
- Thánh Đế tồn tại là nói cho người đời đại đạo khó cỡ nào, có đạo tâm vô cùng kiên định quan trọng hơn bất cứ cái gì. Dù ngươi làđồ ngốc, miễn đạo tâm của ngươi bất động thì có ngày ngươi sẽ có cơ hội trở thành Đại Đế Tiên Vương!
Nếu bình thường có ai nói vậy Thánh Lão Lục sẽ khinh thường, nhưng tồn tại như Lý Thất Dạ nói, Thánh Đế là ví dụ tốt nhất, làm gã chìm trong suy tư.
Trong khi Thánh Lão Lục ngây người, Lý Thất Dạ tiếp tục đi sâu vào Cuồng Thần hung địa.
Thánh Lão Lục giật mình tỉnh lại chạy theo, gã phấn khởi tinh thần, mắt sáng rực cười nham nhở:
- Tiên sinh, nói vậy là trước kia Cuồng Thần có một sáo trang tuyệt thế vô song chẳng lẽ có thể so sánh với sáo trang chung cực của Thánh Đế?
Lý Thất Dạ liếc Thánh Lão Lục, thản nhiên hỏi:
- Sao? Muốn có?
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng liếc một cái khiến Thánh Lão Lục tim đập chân run, gã giơ cao hai tay thề:
- Không, không, không! Tiểu nhân tuyệt đối không dám tranh báu vật với tiên sinh! Tiên sinh vừa mắt báu vật nơi này thì tất cả thuộc về tiên sinh, ai dám giành báu vật với tiên sinh là chống lại Thánh Lão Lục ta, Thánh Lão Lục sẽ là người đầu tiên xử kẻ đó!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Dù ngươi muốn tranh với ta cũng không được.
Thánh Lão Lục nịnh ngay:
- Đúng đúng, tiên sinh vừa ra tay, vạn vực đều kinh, đom đóm như ta sao có thể giành phát sang với mặt trăng tiên sinh?
Câu này không hoàn toàn là nịnh bợ hay vuốt mông ngựa. Cự phách như Lý Thất Dạ xuất thế, nếu hắn thật sự muốn tranh món gì thì trên đời này ai có thể ngăn được bước chân của hắn? Trừ phi có Đại Đế Tiên Vương xuất thế, chuyện này nói dễ hơn làm. Nếu không chọc thủng trời thì bình thường Đại Đế Tiên Vương không lộ mặt.
Cho nên Thánh Lão Lục cảm thấy ai cướp đồ với Lý Thất Dạ là tự tìm đường chết.
Lý Thất Dạ chỉ cười:
- Trước kia Cuồng Thần thật sự được một tạo hóa tuyệt thế vô song, tình cờ có một Đạo Tài hiếm thấy trên đời. Cắt ra trong Đạo Tài có một bộ bạch sáo trang, tổng cộng gồm tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám,. Đạo Phôi.
Thánh Lão Lục hút ngụm khí lạnh, câu này rung động gã:
- Bạch sáo trang tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám Đạo Phôi!
Đây không phải truyền thuyết mà thật sự tồn tại, bộ sáo trang tuyệt thế vô song này ở trong Cuồng Thần hung địa, hỏi sao Thánh Lão Lục không rung động?
Nếu tin tức này truyền ra chắc chắn sẽ rúng động nguyên Thập Tam Châu, có thể khiến vô số cường giả tu sĩ có thể vì nó. Sẽ có Thượng Thần ngồi không yên, thậm chí kinh động Đại Đế Tiên Vương.
Thánh Lão Lục lây lại tinh thần, hút ngụm khí lạnh:
- Đây... Đây là sáo trang chung cực.
Đời Thánh Lão Lục thấy uqá nhiều báu vật, nhưng gã chưa từng thấy sáo trang chung cực.
- So với sáo trang chung cực trong tay Thánh Đế thì chênh lệch không nhỏ.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Dù sao chênh lệch hơn một vạn Đạo Phôi, loại khoảng cách này trước khi chưa trở thành Đại Đế thì không rõ ràng, nhưng khi đã là Đại Đế Tiên Vương thì khoảng cách kém rất xa.
- Nhưng thứ này vẫn là bạch sáo trang tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi tám Đạo Phôi!
Thánh Lão Lục hưng phấn và giật mình nói:
- Với đám tiểu bối chúng ta thì bạch sáo trang nào đều không có chênh lệch.
Tưởng tượng xem, ném ra bạch sáo trang là khái niệm gì? Có lẽ trừ sáo trang chung cực trong tay Thánh Đế ra không còn bạch sáo trang nào sánh bằng nó.
Có được bạch sáo trang như vậy nghiền đối thủ cùng cảnh giới dẽ như uống nước lọc, thậm chí vượt cảnh giới giết cường địch cũng không khó.
Nếu là một bạch sáo trang sẽ khiến người điên cuồng, nhễu nước miếng vì nó.
Thánh Lão Lục biết mảnh đất dưới chân có bạch sáo trang như thế làm gã nuốt nước miếng.
Lý Thất Dạ nhìn mặt Thánh Lão Lục, bật cười:
- Nếu ngươi muốn có bạch sáo trang này thì ta có thể cho ngươi cơ hội cạnh tranh công bằng. Dù ngươi đối địch với ta, nghĩ tình Khải Công nên ta sẽ tha mạng cho ngươi, tha ngươi khỏi chết.
- Tiên sinh, không, đại gia, không, lão tổ tông tha cho tiểu nhân đi!