Nói tới đây, Lý Thất Dạ mỉm cười, nói chậm:
- Đổi lại là ngươi, ngươi cảm thấy ngươi có thể lòng dạ từ bi, có thể cứu tế chúng sinh thiên hạ không? Ngươi có thể phổ độ chúng sinh không? Vạn cổ tới nay, có mấy người có thể làm được phổ độ chúng sinh chứ.
Nghe Lý Thất Dạ nói một buổi, Lâm Diệc Tuyết kinh ngạc sững sờ, nhất thời không thể trả lời.
Lâm Diệc Tuyết chỉ là một nữ hài vào đời chưa lâu, số lần rời khỏi Minh Lạc thành có thể đếm trên đầu ngón tay. Đối với nàng, Minh Lạc thành chính là bầu trời của nàng, vì vậy nàng làm sao biết được thế giới rộng lớn bao nhiêu, cũng làm sao biết được thế giới hung hiểm tàn khốc như thế nào.
Nhất thời, Lý Thất Dạ sững sờ, hồi lâu không thể trả lời.
Ngô Hữu Chính buông tiếng thở dài, hắn là tông chủ Sơ Thạch tông, hắn có kiến thức hơn đồ đệ của mình, trong lòng hắn cũng rõ ràng, cho dù Lý Thất Dạ thật sự có khả năng thì hắn cứu Minh Lạc thành chính là từ bi, không cứu Minh Lạc thành thì cũng có lý.
Dù sao hắn cũng không có liên quan với Minh Lạc thành. Giống như hắn nói, biển người mênh mông, dựa vào đâu bắt hắn cứu một tòa thành trì. Cho dù hắn cứu Minh Lạc thành thì chưa chắc con dân Minh Lạc thành sẽ mang ơn hắn, thậm chí có người còn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.
Lý Thất Dạ nhìn Lâm Diệc Tuyết ngẩn người, cười nhạt, nói rằng:
- Thế gian này không có chúa cứu thế, muốn cứu mình, muốn cứu người bên cạnh mình, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình. Dựa vào người khác tới cứu, chẳng qua chỉ là không chịu trách nhiệm với cuộc sống của mình mà thôi, lười biếng đại đạo của mình mà thôi...
-... Cho dù thế gian có chúa cứu thế thì chúng sinh cũng có vô số người gặp nạn. Ngươi nói xem, nên cứu ai trước, ai đáng giá cứu vớt, những quy tắc này do ai định ra? Cho nên, cho dù thế gian thật sự có chúa cứu thế thì hắn cũng sẽ không cứu một ai đó, cũng sẽ không cứu một tòa thành nào đó, cũng sẽ không cứu một chủng tộc nào đó. Trong mắt của hắn chỉ có thế giới này, bảo vệ thế giới này, bảo đảm thế giới này có thể sống sót, đây chính là chúa cứu thế...
- Cứu thế, không phải cứu người. Cứu vớt đại thế, chính là chuyện mà chúa cứu thế cần phải làm. Bằng không thì sẽ không gọi là chúa cứu thế.
Lý Thất Dạ cười nhạt.
Lâm Diệc Tuyết nghe thế, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn. Trước đó nàng cho rằng một người thấy chết không cứu chính là lãnh khốc vô tình. Thế nhưng Lý Thất Dạ nói vậy, làm nội tâm của nàng dần dần biến hóa.
- Công tử nói phải.
Ngô Hữu Chính thở dài, cung tay với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ không ra tay, Ngô Hữu Chính cũng không có cách cưỡng cầu. Dù sao mỗi người đều khác nhau, mỗi người đều có hiểu biết cách nghĩ khác nhau.
Ngay khi Lâm Diệc Tuyết ngẩn người thì có hai người đi vào phế tích, hai người này đều trẻ tuổi, một trước một sau, lần lượt đi vào phế tích.
Trong hai người thanh niên này, người đi phía trước ăn mặc rất hoa lệ, mình mặc bách phượng đại bào, đại bào này dùng lông vũ của trăm loài chim dệt thành, hơn nữa còn là lông vũ của chim quý, mỗi một cọng lông vũ đều lan tỏa thần tính.
Người thanh niên này đầu đội hoàng kim bảo quang, thoạt nhìn kim quang lóng lánh, bảo khí khiếp người. Người thanh niên này toàn thân mặc bảo y, cử chỉ đầy ngạo khí, có khí thế bễ nghễ bát phương.
Người thanh niên đi theo sau lưng người thanh niên này ăn mặc tương đối mộc mạc, thế nhưng thần thái sắc bén, nhìn vào là biết hắn là người khôn khéo có tài.
Thanh niên ăn mặc hoa lệ cầm một cái la bàn ngọc, sau khi đi vào phế tích thì la bàn ngọc trong tay hắn xuất hiện hào quang, hắn lập tức phân phó thanh niên sau lưng mình:
- Chính là nơi này.
- Vậy được, Mộc công tử yên tâm, ta sẽ sai người dọn dẹp nơi này sạch sẽ.
Thanh niên sau lưng vội nói, thần thái cung kính.
Thanh niên được gọi Mộc công tử gật đầu, thu hồi la bàn ngọc, thần thái kiêu ngạo.
Lúc này, hai người thanh niên cũng phát hiện ba người Lý Thất Dạ.
Nhìn hấy Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết, thanh niên ăn mặc mộc mạc vội vàng đi tới hành lễ, ôm quyền với Ngô Hữu Chính, cung tay nói rằng:
- Hóa ra Ngô lão tiền bối cũng ở nơi này, thất lễ, thất lễ.
- Hứa hiền chất khách khí.
Ngô Hữu Chính đáp lễ, nhìn thanh niên ăn mặc hoa lệ, dò hỏi:
- Vị công tử này là...
Vừa rồi Ngô Hữu Chính nghe Hứa Anh Kiến gọi người này là "Mộc công tử", hắn không khỏi nhảy dựng.
Lúc này thanh niên ăn mặc hoa lệ đi tới, tươi cười nói rằng:
- Anh Kiến, sao không giới thiệu một hồi?
Mặc dù nói vậy, thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm Lâm Diệc Tuyết, lộ vẻ tham lam.
Lam Diệc Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt tham lam của hắn, không khỏi núp sau lưng Ngô Hữu Chính.
- Vị công tử này chính là cao đồ của đại đệ tử của Mộc Kiếm Chân Đế.
Hứa Anh Kiến lập tức giới thiệu:
- Mộc công tử, hai vị này chính là tông chủ Sơ Thạch tông cùng Lâm cô nương.
Mộc công tử này là đồ tôn của Mộc Kiếm Chân Đế, Mộc Thành Kiệt. Mặc dù đạo hạnh không cao, thế nhưng rất được sư phụ coi trọng. Huống chi ở nơi nhỏ bé như Minh Lạc thành, người có xuất thân như Mộc Thành Kiệt chính là đại nhân vật phi phàm.
Huống chi, Lạc phủ cùng Mộc gia còn có quan hệ không cạn.
Nghe thanh niên quần áo hoa lệ chính là đồ tôn của Mộc Kiếm Chân Đế, Ngô Hữu Chính rùng mình, không dám thất lễ, vội vàng ôm quyền nói rằng:
- Hóa ra là Mộc công tử ghé thăm, thất lễ, thất lễ.
- Không cần khách khí.
Mộc Thành Kiệt kiêu căng gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Diệc Tuyết, cười nói:
- Anh Kiến, ta mới tới Minh Lạc thành, vẫn chưa quen thuộc đời sống nơi này. Lâm cô nương đã là đệ tử của Minh Lạc thành, như vậy làm hướng dẫn viên cho ta thì sao?
Mộc Thành Kiệt không hề che giấu ánh mắt tham lam của mình. Đối với hắn, Minh Lạc thành chỉ là một nơi nhỏ bé mà thôi, căn bản không có chỗ dựa. Hắn làm đồ tôn của Chân Đế, chơi gái ở nơi này, còn không phải dễ như trở bàn tay.
- Chuyện này...
Mộc Thành Kiệt biểu đạt quá trực tiếp, Hứa Anh Kiến không biết nên trả lời như thế nào.
Ngô Hữu Chính sao mà không nhìn ra, hắn nói ngay:
- Lão hủ cũng hiểu rõ Minh Lạc thành, để ta dẫn đường cho Mộc công tử được không?
- Lão đầu như ngươi thì có gì thú vị.
Mộc Thành Kiệt hết sức trực tiếp, khoát tay, nhìn chằm chằm Lâm Diệc Tuyết, nói rằng:
- Cô nương, dẫn ta đi tham quan, làm quen Minh Lạc thành các ngươi được không. Ngay khác đến Mộc gia, ta sẽ dẫn ngươi đi tham quan lại, để ngươi làm quen Mộc gia.