Những bảo vật, bí kíp này đúng là do ba vị chân đế, chư vị Bất Hủ Chân Thần lưu lại. Trước khi chết bọn hắn đặt những bảo vật này trên cổ thuyền với hi vọng hậu thế đoạt được, một lần nữa trùng hưng thạch vận đạo thống của bọn hắn.
Thời điểm Lý Thất Dạ rời đi cũng thuận tay thu lấy những bảo vật, bí kíp này mang về cho bọn người Ngô Hữu Chính.
Hai người thầy trò Ngô Hữu Chính ánh mắt sâu sắc, không thể tin những gì xảy ra trước mắt. Cả đời bọn hắn đều chưa từng gặp qua nhiều bảo vật, bí kíp như vậy, càng chưa từng gặp qua binh khí cường đại như thế.
Hôm nay, Lý Thất Dạ lại đem tất cả bảo vật, bí kíp ban thưởng trả lại cho bọn hắn, điều này thật sự quá rung động.
- Công tử!
Phục hồi tinh thần, Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết nặng nề mà hướng Lý Thất Dạ dập đầu, dòng nước mắt nóng đầy mặt, kích động vô cùng nói:
- Đại ân đại đức của công tử, thạch vận đạo thống chúng ta đời đời nguyện ý làm trâu làm ngựa hồi báo công tử....
Đại ân đại đức như vậy, đối với bọn Ngô Hữu Chính mà nói, thật sự là không cách nào dùng bất luận ngôn từ gì để hình dung, Lý Thất Dạ không chỉ là cứu sống thạch vận đạo thống bọn hắn, mà còn mang bảo vật, bí kíp hồi trở lại.
Phải biết rằng, bất luận một kiện bảo vật, một quyển bí kíp trong túi càn khôn này đều có giá trị liên thành, chỉ sợ bất luận kẻ nào gặp đều tim đập thình thịch.
Nếu như bất luận kẻ nào đạt được một túi bảo vật, bí kíp như vậy đều chiếm hữu cho mình thì Lý Thất Dạ đem những bảo vật, bí kíp này chiếm hữu cho riêng mình, tuyệt đối không có người thứ hai biết.
Nhưng Lý Thất Dạ căn bản cũng không có lấy đi một kiện, trực tiếp đem tất cả bảo vật, bí kíp ban thưởng hồi trở lại cho bọn hắn, đại ân đại đức như vậy sao có thể sử dụng có thể sử dụng ngôn từ để hình dung.
Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết hướng Lý Thất Dạ một lần lại một lần một lần lại một lần dập đầu, ba quỳ chín bái, cũng đã không cách nào để diễn tả sự cảm ơn đối với Lý Thất Dạ.
- Hảo hảo tu luyện, có thể đem một đạo thống trung hưng cái kia chính là một loại hồi báo đối với ta.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
- Chúng ta nhất định sẽ không cô phụ công tử kỳ vọng.
Ngô Hữu Chính nắm nắm đấm lập nhiều Lời Thề.
- Đi thôi, ta muốn yên tĩnh.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà phất phất tay, phân phó hai người thầy trò bọn hắn.
Ngô Hữu Chính và Lâm Diệc Tuyết lại bái, cuối cùng lúc này mới cung kính lui xuống. truyện xuyên nhanh
Sau khi hai thầy trò Ngô Hữu Chính lui xuống, Lý Thất Dạ ra tay liền phong cả đồng điện, sau đó hắn lấy ra khỏa Hắc Thạch cái kia.
Khỏa Hắc Thạch này là Lý Thất Dạ chém giết Hắc Ám bạch tuộc về sau lấy ra khỏa Hắc Thạch cực lớn, lúc này ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, giống như lãnh điện, chăm chú nhìn chằm chằm vào Hắc Thạch.
- Ta ngược lại nghĩ đến tin tức hữu dụng, muốn biết ngươi thế nào vượt qua đi vào Tam Tiên giới.
Lý Thất Dạ nhìn xem Hắc Thạch trong tay, từ từ nói.
Nói đến đây, hai mắt Lý Thất Dạ lạnh lẽo, mặc dù nói Hắc Ám bạch tuộc còn không có cường đại đến mức quét ngang hết thảy. Nhưng phải biết rằng nó chẳng qua chỉ là một tiểu bộ phận của một con quái vật có thân thể khổng lồ mà thôi. Đối với con quái vật khổng lồ này thì đây chỉ là một căn xúc tu của nó.
Thử nghĩ mà xem, chỉ một căn xúc tu nho nhỏ mà đã khủng bố như thế, vậy bản thân quái vật khổng lồ có thực lực kinh khủng bức nào đây.
Lý Thất Dạ biết rõ, loại tồn tại khủng bố này thì không cách nào đến Tam Tiên. Trong Cửu giới, mười ba châu cũng đều không có cách nào đến. Nếu không trên thiên khung lại có màu xanh đây?
Nhưng như bây giờ một căn vòi xúc tu nho nhỏ xuất hiện tại thạch vận đạo thống, nó là hướng về phía thạch vạc mà đến. Nói cách khác, là nó hướng về phía Tam Tiên Thụ mà đến, hướng về phía Tam Tiên giới mà đến.
Thứ đồ vật không nên xuất hiện lại xuất hiện, xuất hiện trong Tam Tiên giới không gì phá nổi. Phải biết rằng, trong năm tháng dài dằng dặc vô cùng, thế giới sụp đổ, Tam Tiên giới lại như cũ không tổn hao gì.
Nhưng mà hiện tại thứ này lại xuất hiện, xuất hiện tại Tam Tiên giới! Đây là một việc đáng sợ cở nào không gì phá nổi Tam Tiên giới không gì phá nổi xuất hiện sơ hở.
Tam Tiên giới đều xuất hiện sơ hở, như vậy thì Cửu giới, mười ba châu sẽ thế nào? Đáp án tựa hồ rất sinh động.
Thế nhân cũng không biết bí mật sau lưng này, nhưng là Lý Thất Dạ biết rõ, nếu như thực phát sinh sự tình như vậy, vậy thì thật sự là không cách nào để hình dung được.
Đối với cửu giới, mười ba châu mà nói Hắc Ám hàng lâm đã đầy đủ đáng sợ. Nhưng nếu như nói loại khủng bố này hàng lâm đây mới thực sự là đáng sợ1 Hắc Ám so với loại khủng bố này quả thực không đáng nhắc đến.
Nếu như nói, thứ này có thể đi vào Tam Tiên giới, tương lai cái kia nhất định có thể đi vào chín giới, tiến vào mười ba châu. Đây tuyệt đối là tai hoạ ngập đầu.
- Hoặc là, điều này có thể nói cho ta biết đáp án.
Lý Thất Dạ nhìn xem một khối Hắc Thạch trong tay, hoặc là cũng có thể từ Hắc Thạch từ nơi này ngược dòng tìm hiểu đến thời điểm bổn nguyên, để tìm ra đáp án mà hắn muốn biết.
- Bắt đầu đi!
Hai mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ, bắt đầu tróc bong khối Hắc Thạch này, đây không phải lần thứ nhất hắn làm chuyện này, cho nên thời điểm lại một lần nữa tróc bong khối Hắc Thạch, cả quá trình vô cùng quen thuộc.
Thời điểm Lý Thất Dạ ngược dòng tìm hiểu Hắc Thạch, tại một địa phương của Mộc gia, Mộc gia lão tổ nổi giận đùng đùng đi tới.
Phanh!
Một thanh âm vang lên. Khi đi vào trong căn phòng, vị lão tổ này đạp mạnh cửa, ngồi xuống, nhìn hằm hằm lão giả ngồi đối diện, tràn ngập nộ khí, trầm giọng nói:
- Tôn huynh, đây hết thảy là do ngươi. Nhưng Tôn huynh vẫn đứng ngoài quan sát, điều này để cho Mộc gia ta hoài nghi dụng tâm của Tôn huynh.
Ngồi đối diện đúng là Tôn Lãnh Ảnh. Lúc này, Tôn Lãnh Ảnh không để ý tới vị lão tổ của Mộc gia, thổi thổi cốc trà nóng, chậm rãi uống một ngụm rồi đặt cốc xuống.
Lúc này, Tôn Lãnh Ảnh lúc này mới liếc nhìn Mộc gia lão tổ, nhàn nhạt nói:
- Mộc huynh, lời này nói ra thật nhẹ nhàng. Mộc huynh trước khi nói những lời này cũng nên động não trước rồi hẵng nói.