Lý Thất Dạ đi đến độ sâu nhất định, trong sương mù chậm rãi toát ra tử khí, một loại tử khí đáng sợ. Khi dính phải tử khí làn da kêu xèo xèo, cơ bắp lão hóa, bốc chốc già đi mấy chục, mấy trăm tuổi.
Nếu dùng huyết khí chống đỡ, dù có huyết khí cường đại cách mấy, một khi dính phải tử khí đáng sợ này sẽ mục rữa ngay. Mặc cho ngươi có huyết khí cuồn cuộn cũng sẽ bị mục rữa đến khi nào thành người chết thì thôi.
Lý Thất Dạ cảm nhận tử khí mục rữa, nhỏ giọng nói:
- Đã trải qua vạn cổ nhưng tử khí của ngươi vẫn không tan biến, xem ra ngươi chưa chết, ta yên tâm.
Lý Thất Dạ lấy thanh đăng ra, ngọn lửa đen lắc lư trên tim đèn tùy thời tắt ngấm. Một thanh đăng nho nhỏ, lửa đen lắc lư tùy thời tắc lại như khắc tinh của tử khí. Khi tử khí đến gần Lý Thất Dạ thì lửa đen đốt cháy tử khí ngay.
Lửa đen đốt tử khí kêu xèo xèo, tử khí bị đốt biến thành từng luồng khói. Lý Thất Dạ vào sâu bên trong, bao nhiêu tử khí, mặc cho tử khí mạnh mẽ đến mấy cũng không thể đến gần hắn. Lửa đen thanh đăng đốt hết tử khí.
Lý Thất Dạ vào sâu bên trong, con đường xác chết chồng chất ít dần, người chết càng mạnh hơn. Trước đó cường giả nghịch thiên chết trong tử đồ mực dù nổi tiếng như cồn nhưng Lý Thất Dạ không nhận biết, vì nhân vật đẳng cấp đó không dáng lọt vào mắt hắn.
Lý Thất Dạ vào sâu bên trong tử đồ, xác chết càng lúc càng ít, nhưng có một số nhân vật Lý Thất Dạ nhận ra lai lịch.
Một lão nhân nằm trên đường, không biết chết bao lâu. Tuy lão nhân bị tử khí ăn mòn nhưng xác chết chưa mục rữa.
Lý Thất Dạ nhìn xác chết, nhỏ giọng nói:
- Bát Phương Thiên Vương, không ở trong Thạch Dược giới, chạy tới đây chịu chết làm chi.
Lý Thất Dạ đi không xa lại thấy một khung xương tay cầm bát đá.
Lý Thất Dạ nói:
- Vạn Thọ Dược Đế, ngươi tới đây tìm tiên dược trường sinh bất tử sao? Tiếc cho Vạn Thọ Thiên Bát, bảo dược vô thượng tốt như vậy bị tử khí ăn mòn mất hết thần tính.
- Diệu Tin chân thần, tiểu tử này năm xưa ngươi kiêu ngạo biết mấy. Sau này đấu với Minh Nhân tiểu tử, hóa ra ngươi thất bại chạy đến đây, chắc vì thứ trấn trời, muốn nương mấy thứ đó trấn áp Minh Nhân tiểu tử?
- Thu Y tiên nữ, tiếc quá. Đệ nhất mỹ nữ mị linh ngày xưa, tuấn kiệt cửu giới gục ngã vì nàng, xinh đẹp tuyệt trần không ai sánh bằng. Tiếc rằng đẹp mấy cuối cùng cũng thành xác chết.
Trên đường đi Lý Thất Dạ nhận ra khá nhiều người từng tiếng tăm lừng lẫy. Có một số người Lý Thất Dạ quen hồi còn là Âm Nha, tiếc rằng những tồn tại trưng là vô địch cuối cùng chết trong tử đồ.
Nếu người ngoài biết uy danh các nhân vật chết tại đây chắc chắn sẽ sợ đứng tim. Trong đó không thiếu đế trữ vô địch, chân thần tuyệt thế vô song, thiên chi kiêu nữ được gọi là đệ nhất mỹ nhân.
Không biết Lý Thất Dạ đã đi tử đồ được bao lâu, xác chết dưới chân ngày càng ít, tử khí càng lúc càng mạnh. Rốt cuộcLý Thất Dạ đi qua một con đường nhỏ như cây cầu.
Lý Thất Dạ đi qua đường nhỏ tựa cầu khỉ, gặp bình nguyên. Bình nguyên càng đáng sợ, tử khí đậm đặc vô cùng.
Trong tử khí đậm đặc lóe sáng các cặp mắt đỏ máu. Khi đến gần các đôi mắt đỏ mới thấy toàn là tồn tại vô địch. Trông như người sống nhưng thật ra đó là xác chết.
Các xác chết trông như chân thần, trên người có thần quang vô địch bao phủ, khí thế đáng sợ đừng nói là lão tổ đại giáo, dù cường giả trong truyền thuyết cũng phải run rẩy. Tồn tại bất hủ, vô thượng phải kinh sợ.
Các xác chết trông như thần hoàng, có ba xác chết đầu đội ương miệng chân khí, là vương miện thần hoàng đích thực. Số vương miện thần hoàng trên thế gian ít ỏi mấy ngón tay đếm hết, trước mắt lại có ba cái.
Nếu người ngoài có mặt ở đây sẽ hiểu tại sao chân khí chết trong tử đồ. Không chỉ phải chịu đựng tử khí vô địch mục rữa, còn phải đối diện một đám xác chết cường đại như thần linh, dù chân khí cũng không chịu nổi, sẽ bị giết.
Lý Thất Dạ nhìn các xác chết như thần linh, hắn chẳng hề kinh hoàng. Tử khí toát ra từ người xác chết hoàn toàn có thể nghiền nát Lý Thất Dạ.
- Chín mươi chín thiên thần quỷ, các ngươi thật sự ở đây.
Chín mươi chín thiên thần quỷ sắp lao lên thì Lý Thất Dạ lấy một thước gỗ ra, giơ lên cao.
- Quỷ nguyên tổ thược tại đây, chín mươi chín thiên thần quỷ lùi xuống!
Chín mươi chín thiên thần quỷ có thể tùy thời xé xác Lý Thất Dạ ra, nhưng lúc này tất cả dừng lại, các cặp mắt đỏ máu nhìn chằm chằm vào quỷ nguyên tố thược.
Lý Thất Dạ lấy được quỷ nguyên tố thược trong Đông Bách Thành, thế nhân không biết quỷ nguyên tố thược trông như thước gỗ có tác dụng gì.
Chín mươi chín thiên thần quỷ nhìn chằm chằm vào quỷ nguyên tố thược trong tay Lý Thất Dạ. Chúng nó không lao lên, đứng yên không nhúc nhích, cặp mắt đỏ rực nhìn Lý Thất Dạ.
- Xem ra thứ này không thể mệnh lệnh các ngươi, nhưng may mắn ta có chuẩn bị.
Lý Thất Dạ trịnh trọng lấy một vật ra, vạn đạo pháp tắc gào thét, vạn giới mờ nhạt. Từng đợt pháp tắc vô thượng như có sự sống quanh quẩn trong bàn tay Lý Thất Dạ.
Đinh!
Tiếng đại đạo ngân vang, từng đợt pháp tắc đan xen, vô thượng pháp tắc quanh quẩn. Trong tay Lý Thất Dạ cầm cây trường mâu vạn cổ vô thượng.
Một tay Lý Thất Dạ giơ cao quỷ nguyên tố thược, tay kia giơ khởi nguyên mâu tỏa, trầm giọng quát:
- Khởi nguyên mâu tỏa tại đây, chín mươi chín thiên thần quỷ lùi xuống!
Khởi nguyên mâu tỏa có lai lịch kinh khủng, là báu vật vô thượng Lý Thất Dạ mượn từ chỗ chủ nhân Tổ Lưu, là sơn bảo vô thượng trong truyền thuyết Phong Đô thành chưa từng có ai gặp.
Chín mươi chín thiên thần quỷ nhìn quỷ nguyên tố thược trong tay Lý Thất Dạ lại ngó khởi nguyên mâu tỏa, đôi mắt đỏ như máu tràn ngập kính sợ. Chín mươi chín thiên thần quỷ lùi ra nhường đường cho Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ thấy chín mươi chín thiên thần quỷ nhường đường, hắn nở nụ cười.
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Từ trăm ngàn vạn năm nay đã lâu, các ngươi chết bao nhiêu năm rồi vẫn không cam lòng sao? Nếu lần này thành công có lẽ ta sẽ giúp các ngươi.
Chín mươi chín thiên thần quỷ không phải người sống, trong vô số năm tháng xa xưa từng là tồn tại siêu đáng sợ. Nhưng từ trăm ngàn vạn năm trước bọn họ tạo hóa, biến thành ác quỷ trấn thủ tại đây chờ ngày đó đến.
Chín mươi chín thiên thần quỷ nhìn nhìn Lý Thất Dạ bước qua, chúng nó như u linh ẩn trong tử khí vô cùng đậm đặc như không xảy ra chuyện gì.
Lý Thất Dạ vào tử đồ không lâu sau bên ngoài có một tin tức truyền vào đệ nhất hung mộ. Tin tức lọt vào năm đại vực đệ nhất hung mộ như chảo dầu sôi.
Có lão tổ đại giáo nhận được tin sợ hết hồn, rùng mình:
- Cái gì? Vệ Thần giáng trần? Thật hay giả?
Đệ tử phụ trách báo cáo nghiêm túc nói:
- Bẩm lão tổ, thật trăm phần trăm. Đại sư bá thấy tận mắt, đại sư bá từng đại biểu nghênh đón Vệ Thần giáng trần nên truyền tin về với tốc độ nhanh nhất.
Đệ tử bảo đảm nguồn tin tức đáng tin.