"Phanh"
Lý Thất Dạ không nhìn nhiều, chỉ vươn tay chưởng một chưởng liền chặn lại độc cước đồng nhân, cho dù độc cước đồng nhân nặng đến ngàn tỉ cân thì cũng không thể lung lay được bàn tay của Lý Thất Dạ mảy may.
Lúc này, Lý Thất Dạ trở tay đè độc cước đồng nhân, đè hướng Chân Thần bất hủ.
- Không...
Chân Thần bất hủ quát lớn, thế nhưng vô dụng, chỉ nghe tiếng xương vỡ "răng rắc" vang lên, Chân Thần bất hủ bị chính độc cước đồng nhân của mình đập vụn thân thể, cuối cùng chỉ nghe một tiếng "ba", Chân Thần bất hủ bị đè thành sương máu.
"Keng"
Lý Thất Dạ tiện tay vứt độc cước đồng nhân xuống đất, không thèm nhìn nhiều, tiếp tục đi về hướng của Lư Vĩ Quân.
- Thiên Vương, mau cứu ta.
Lúc này, Lư Vĩ Quân trốn tới Văn Trúc Kim Thạch Thụ cách mình gần nhất, hắn quát lớn.
- Tôn giá quá phận rồi, chớ khinh người quá đáng.
Lúc này, Văn Trúc đạo thống Văn Trúc Thiên Vương trầm quát.
Lư Vĩ Quân tới cầu cứu, hắn không thể không ra mặt. Huống chi bọn họ cùng Lư gia còn có giao tình.
- Quá phận?
Lý Thất Dạ bật cười, nói:
- Ta còn muốn giết hết toàn bộ các ngươi nữa đấy, chờ ta giết các ngươi thì lại nói từ 'quá phận' cũng chưa muộn.
Nói xong, bàn tay của Lý Thất Dạ chộp về phía Văn Trúc Kim Thạch Thụ. Cái chộp này không có thần uy vô thượng, cũng không có pháp tắc vô địch, thế nhưng trước bàn tay của Lý Thất Dạ, mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.
Chỉ nghe một tiếng "đùng", Văn Trúc Kim Thạch Thụ phun ra hào quang ngập trời, tất cả nhánh cây đâm về phía Lý Thất Dạ, ngàn vạn trường đao, ngàn vạn thần thương cùng vô số tên nỏ muốn bắn thủng bàn tay của Lý Thất Dạ.
Văn Trúc Kim Thạch Thụ uy lực mạnh mẽ vô song, thế nhưng lại không ngăn được Lý Thất Dạ. Chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ xuất hiện hào quang, trong tiếng "đùng", chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ xuất hiện hào quang như cối xoay, lấy tư thế tuyệt đối trấn sát nghiền ép tới.
Tiếng vỡ vụn "răng rắc, răng rắc, răng rắc" vang lên, cuối cùng chỉ nghe một tiếng "phanh", chỉ thấy tất cả nhánh cây vỡ nát, Văn Trúc Kim Thạch Thụ chỉ còn lại thân cây trụi lủi.
"Đùng"
Trời đất quay cuồng, chỉ thấy bàn tay của Lý Thất Dạ nắm lấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ, lập tức nhổ tận gốc Văn Trúc Kim Thạch Thụ.
- Giết...
Lúc này, Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành từ trên cao hạ xuống, hét lớn một tiếng, chỉ nghe tiếng binh khí "keng keng keng" vang liên miên.
Trong nháy mắt, bầu trời tối sầm, chỉ thấy vô số binh khí từ trên trời lao xuống, có bảo tháp trấn áp thập phương, có tiên kiếm đâm xuyên đại địa, có diễm kỳ chôn vùi thập phương...
Lúc này Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành sử dụng hết tất cả binh khí của mình, sử dụng tuyệt học cường đại nhất của mình, từ trên trời giáng xuống, muốn giết Lý Thất Dạ trở tay không kịp.
- Cút...
Lý Thất Dạ không hề chớp mắt, Văn Trúc Kim Thạch Thụ khổng lồ trong tay quét qua, chỉ nghe một tiếng "phanh", khi thân cây khổng lồ quét qua thì tất cả binh khí bảo vật vỡ nát.
Thân cây khổng lồ cũng chỉ xước qua Văn Trúc Thiên Vương một chút mà thôi. Văn Trúc Thiên Vương hét thảm, phun mạnh máu tươi, tiếng xương vỡ "răng rắc" vang lên, Văn Trúc Thiên Vương bị quét bay, mình mẩy máu me.
Ngay lúc này, Văn Trúc Thiên Vương hơi cong người, không quan tâm vết thương, không quan tâm máu me khắp người, bỏ chạy về hướng Mộc gia.
- Muốn chạy, không có cửa.
Lý Thất Dạ cười nhạt, Văn Trúc Kim Thạch Thụ khổng lồ trong tay đuổi theo Văn Trúc Thiên Vương.
Văn Trúc Thiên Vương nằm mơ cũng không ngờ rằng bảo thụ của Văn Trúc đạo thống hôm nay lại trở thành lợi khí truy hồn hắn.
- Cát huynh, đi.
Mắt thấy Văn Trúc Thiên Vương sắp bị Văn Trúc Kim Thạch thụ quét trúng, một tiếng trầm quát vang lên. ngay lúc này, Mộc Kiếm Chân Đế ra tay cứu giúp Cát Vũ Thành, bàn tay chộp về phía Văn Trúc Thiên Vương, muốn cứu Văn Trúc Thiên Vương.
- Muốn cứu người?
Lý Thất Dạ cười lạnh, gạt một góc Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất lên bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế.
Mộc Kiếm Chân Đế biến sắc, "đùng" một cái, bàn tay của hắn tràn ngập hỗn độn, vô số pháp tắc Chân Đế buông xuống. Trong nháy mắt, bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế như có một thế giới bao quanh, vô cùng nặng nề.
Lúc này, bàn tay tràn ngập hỗn độn của Mộc Kiếm Chân Đế không rút lại mà đón lấy Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất tới.
"Phanh..."
Bị Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất trúng, hỗn độn tan vỡ, pháp tắc Chân Đế vỡ nát, chỉ nghe một tiếng "ba", máu tươi tung tóe, Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất mạnh lên bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế, quất hắn đầm đìa máu me, làm hắn rút tay lại.
Nhìn thấy máu tươi tung tóe, mọi người đều biết bị Văn Trúc Kim Thạch Thụ quất trúng, bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế bị thương không nhẹ, tuyệt đối bị quất da thịt nhão nhoẹt.
"Xùy..."
Tiếng xé gió vang lên, ngay khi vừa quất bay bàn tay của Mộc Kiếm Chân Đế thì Văn Trúc Kim Thạch Thụ đã đuổi kịp Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành.
Ngọn cây vừa dài vừa nhọn của Văn Trúc Kim Thạch Thụ đâm tới, chỉ nghe tiếng hét thảm "a" vang vọng thiên địa, chỉ thấy Văn Trúc Thiên Vương bị ngọn cây đâm xuyên lồng ngực, máu tươi trào ra.
- A...
Tiếng hét thê lương vang vọng thiên địa, tiếng hét thê lương này xông thẳng lên vân tiêu, muốn đâm thủng thiên khung.
Máu tươi chảy xuống thuận theo thân cây. Máu tươi chảy xuôi trên thân cây lưu lại vết máu quanh co khúc khuỷu, giống như những con huyết xà uốn éo.
Lúc này, chỉ thấy Lý Thất Dạ nâng thân cây, ngọn cây bén nhọn nâng cao thi thể của Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành. Khi máu tươi từ trên không trung nhỏ giọt xuống dưới đất thì Văn Trúc Thiên Vương Cát Vũ Thành đã bị xiên chết.
Lúc này, chỉ thấy Cát Vũ Thành trợn trừng hai mắt, sợ rằng hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng sẽ có ngày hôm nay, hơn nữa lại còn Văn Trúc Kim Thạch Thụ xiên chết, đúng là không thể đoán được.
Nhìn thi thể của Cát Vũ Thành, nhìn máu tươi nhỏ xuống giọt giọt, nhất thời tất cả mọi người há lớn miệng, giật mình nhìn cảnh tượng này.
Lý Thất Dạ ra tay, thế như sét đánh, không chỉ nhổ tận gốc Văn Trúc Kim Thạch Thụ mà còn nháy mắt xiên chết Cát Vũ Thành, càng đáng sợ hơn là Mộc Kiếm Chân Đế ra tay cứu giúp nhưng lại bị Lý Thất Dạ quất bị thương, bàn tay suýt nữa bị thân cây quất nát.
Cảnh tượng này quá chấn động lòng người, thậm chí còn chấn động hơn khi Ngũ Đại Thiên Khách bị chém giết.