Họ mặc áo giáp được đúc bằng huyền hắc tinh thiết tốt nhất, binh khí tạo bằng thần kim cực phẩm.
Ai nhìn liền biết quân đội này thuộc đẳng cấp phục vụ Thủy Tổ. Đạo thống bình thường muốn lập thành quân đội như vậy e rằng không chịu nổi, chỉ riêng chế tạo áo giáp, tài liệu binh khí là đã hao hết tồn kho của đạo thống rồi.
Trang bị cực phẩm như vậy nhưng đám binh sĩ đều chết, áo giáp trên người binh sĩ vỡ ra. Có thể tưởng tượng họ từng trải qua đại chiến động trời.
Tuy đã chết nhưng mắt các binh sĩ vẫn lấp lóe ánh lửa, khuôn mặt khô quắt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị, dường như họ cho rằng mình còn sống.
Đội ngũ này rất dài, không thấy phần đầu và khúc đuôi. Không biết đội ngũ từ đâu đến, sẽ đi đâu, trông như có đại quân ngàn vạn xếp thành một hàng hành quân về phía xa.
Đội ngũ hành quân rất nhanh, không biết mệt mỏi.
Thấy một quân đội đã chết mà vẫn hành quân, dường như dù họ đã chết vẫn sẽ chấp hành nhiệm vụ của mình làm Đại Hắc Ngưu hơi giật mình:
- Đây là cái quỷ gì?
Mắt Thánh Sương Chân Đế bắn ra tia thần quang chiếu sáng trên người đám binh sĩ:
- Đây là âm binh?
Thánh Sương Chân Đế nhìn một lúc rồi lắc đầu, giật mình nói:
- Đây không phải binh ngẫu.
Cái gọi là binh ngẫu tức là dùng thủ đoạn tà ác cực đoan luyện nguyên quân đoàn thành rối gỗ, luyện người sống thành người chết. Một quân đoàn sống luyện thành quân đoàn chết chóc, dùng thủ đoạn như vậy vì hiệu quả cao.
Đại Hắc Ngưu từ tốn nói:
- Đúng là không phải binh ngẫu, đây là quân đoàn sau khi chết hình thành. Không, nên nói là lúc sống bọn họ là quân đoàn, nhưng chết rồi họ vẫn là quân đoàn, cái chết không ảnh hưởng đến họ.
Thánh Sương Chân Đế giật mình hỏi:
- Dùng thủ đoạn gì mới làm được điều này?
Tưởng tượng xem cái chết là chấm dứt, dù là Chân Đế cũng không thể khiến một quân đoàn chết rồi vẫn tồn tại. Cái chết không thể ảnh hưởng quân đội này là thủ đoạn siêu khủng bố, cực kỳ nghịch thiên.
Lý Thất Dạ nhìn quân đoàn, chậm rãi nói:
- Một Chí Tôn vô thượng không cam lòng, không muốn từ bỏ.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nghiêng đầu nhìn quân đoàn chết chóc hành quân, tò mò hỏi:
- Bọn họ là người tốt hay người xấu?
Lý Thất Dạ chậm rãi nói:
- Đối với họ thì không có người tốt hoặc xấu, bọn họ chỉ có một lý niệm là hoàn thành mục tiêu.
Có cường giả khác chạy đến, trông thấy âm binh thì kinh ngạc kêu lên:
- Đây là cái gì?
Nhìn binh sĩ đã chết vẫn có thể hành quân, cường giả giật mình nói:
- Cái này... là thứ quỷ quái từ đâu ra?
Bất Hủ Chân Thần tò mò hỏi:
- Chết rồi còn hành quân được, là lực lượng gì điều khiển chúng nó? Kỳ tích như vậy hay bắt một cái về nghiên cứu xem.
Nói xong Bất Hủ Chân Thần thật sự vươn tay chộp một âm binh.
Phập!
Khoảnh khắc Bất Hủ Chân Thần chộp âm binh, năm binh sĩ thành một tiểu đội nháy mắt bước ra khỏi hàng, năm mũi thương nhọn như tia chớp đâm hướng Bất Hủ Chân Thần.
Bất Hủ Chân Thần trầm giọng quát:
- Càn rỡ!!!
Bất Hủ Chân Thần lấy báu vật ra muốn đánh hướng tiểu đội năm người. Nhưng Bất Hủ Chân Thần đã coi thường đội ngũ này.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Năm cây trường thương từ góc độ xảo quyệt nhất đâm xuyên qua phòng ngự của Bất Hủ Chân Thần.
- A!
Tiếng hét thảm này là của Bất Hủ Chân Thần, năm thanh trường thương từ năm góc độ đâm xuyên qua người y, máu chậm rãi nhỏ giọt từ mũi thương lạnh lẽo.
Bịch!
Năm âm binh rút thương trở về đội, xác Bất Hủ Chân Thần nặng nề rớt xuống đất, máu chảy từ từ nhuộm đỏ đất bùn.
Năm âm binh đi theo đội tiến lên, dường như không có cảm giác gì.
Từ lúc bước ra khỏi hàng đến đâm chết Bất Hủ Chân Thần, đội ngũ này sát phạt vô tình, động tác nhanh gọn dứt khoát, sát chiêu cực kỳ chính xác, nhìn là biết cỗ máy chiến tranh, bọn họ vừa ra tay chắc chắn trí mạng.
Cường giả khác thấy âm binh khoảnh khắc giết chết Bất Hủ Chân Thần thì sợ đứng tim:
- Mạnh quá vậy!
Đại Hắc Ngưu liếc đám cường giả, lạnh nhạt nói:
- Năm tiểu đội đủ để giết các ngươi không còn manh giáp.
Nghe thế đám cường giả mặt không chút máu dứt khoát đổi hướng rời khỏi đây:
- Đi!
Nhìn đội ngũ này, Thánh Sương Chân Đế giật mình kêu lên:
- Đội ngũ mạnh quá, một đội như vậy e rằng mạnh còn hơn quân đoàn Thiên Tiệm!
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Không có Thiên Tiệm, đơn thuần liều mạng thì quân đoàn Thiên Tiệm không đánh lại chúng nó. Thiên Tiệm mới là chỗ dựa lớn nhất.
Thánh Sương Chân Đế cũng nhận ra điều đó:
- Không có Thiên Tiệm thì Tiên Thống Giới nguy rồi.
Âm binh không phải tự dưng xuất hiện, nếu đội âm binh này đột nhiên chinh chiến Thiên Tiệm thì...
Thánh Sương Chân Đế lo lắng nói:
- Nếu âm binh chinh chiến Thiên Tiệm...
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Người chết không công phá Thiên Tiệm được, muốn sợ thì hãy sợ người sống, chỉ có người sống, người sống mạnh đến không gì sánh bằng mới công phá Thiên Tiệm được. Có Thiên Tiệm thì không cần lo về người chết.
Liễu Yến Bạch ngồi trên lưng trâu nhìn âm binh hành quân, tò mò hỏi:
- Chúng nó đi tới đâu vậy?
Theo đội âm binh nhìn về phía trước một hàng dài không thấy cuối, như thể đội âm binh này muốn đi đến tận cùng thế giới.
Đại Hắc Ngưu cười nói:
- Đi xem là biết thôi.
Nói xong Đại Hắc Ngưu theo dấu đội âm binh.
Lý Thất Dạ cười cười cũng đi theo đội âm binh, Thánh Sương Chân Đế vội vàng đi theo.
Thánh Sương Chân Đế nhìn đội ngũ đi thẳng, nghi hoặc hỏi:
- Âm binh hành quân, chuyện này là tại sao?
Nàng là Chân Đế, đã gặp vô số chuyện kỳ lạ, trải qua nhiều thứ kinh dị nhưng lần đầu tiên gặp âm binh hành quân.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Binh ra tất nhiên có chuyện. Bất Độ Hải bay ra thiên thạch trước, rồi có thuyền đuổi theo đến, bây giờ có âm binh hành quân, chuyện này không phải trùng hợp, đây là đều có lý do.
Tim Thánh Sương Chân Đế rớt cái bịch, nàng hỏi:
- Ý của đạo huynh là tất cả thuyền trôi ra từ Bất Độ Hải đều vì đuổi theo thiên thạch?
Cho đến ngày nay mọi người vẫn không rõ thiên thạch bay ra từ Bất Độ Hải là cái gì, mặc dù nhóm Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật đã đuổi theo nhưng chưa mang về tin mừng gì.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Mọi việc xảy ra đều có lý do trăm ngàn vạn năm qua Bất Độ Hải đều bình yên vô sự, nên bây giờ tới lúc họa nổi lên.
Mạnh như Thánh Sương Chân Đế cũng không kiềm được lộ vẻ mặt trầm trọng, nàng có tự mình trải qua biến cố thiên thạch trùng kích đến, rất rung động lòng người.