Lý Thất Dạ cũng không nhìn bọn họ nhiều, nhàn nhạt nói:
- Có thể hầu hạ bên cạnh ta chính là phúc khí của ngươi, đi thôi.
Lý Thất Dạ nói lời cuồng vọng như vậy làm cho đám người bọn họ khó coi, bọn họ đã nhìn thấy người cuồng vọng, nhưng mà chưa thấy kẻ nào cuồng vọng như thế này.
- Đi pha trà cho công tử, ta còn còn có một chút trà ngon.
So với đệ tử Văn Nhân thế gia, thái độ của Văn Nhân Kiên Thạch tốt hơn nhiều, phân phó đám đệ tử này.
Tuy sắc mặt đệ tử Văn Nhân thế gia vẫn khó coi, làm như không thấy với Lý Thất Dạ, nhưng mà Đại công tử phân phó, bọn họ không dám không theo, đành phải đi pha trà.
Sau khi đám môn hạ này rời đi, Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua Lý Thất Dạ, sau đó nói:
- Không biết huynh đài tới từ nơi nào, tôn xưng ra sao?
- Họ Lý, tên không đáng nhắc tới, một kẻ tán nhân mà thôi.
Lý Thất Dạ nhìn qua cảnh sắc bên hồ, tùy ý cười nói.
Tư thái này của Lý Thất Dạ là rất kiêu ngạo, nên biết cả hòn đảo này chính là của Văn Nhân thế gia, thân phận Văn Nhân Kiên Thạch rất tôn quý, tu sĩ trong hòn đảo này không có ai dám nói thế với hắn.
Nhưng mà, Văn Nhân Kiên Thạch cũng không tức giận, hắn đối với Lý Thất Dạ nói ra:
- Lý huynh, con rể Văn Nhân thế gia cũng không dễ làm như vậy đâu?
Nghe thấy Văn Nhân Kiên Thạch nói thế, Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:
- Lời này ngươi sai rồi, con rể Văn Nhân thế gia làm được hay không ta không biết, cũng không muốn biết. Nhưng mà muốn làm anh vợ ta, cửu thiên thập địa này chưa có đâu.
Văn Nhân Kiên Thạch lập tức nói không ra lời, hắn cũng nhịn không được lại cẩn thận dò xét Lý Thất Dạ một phen, hắn cũng không biết Lý Thất Dạ có tự tin từ đâu.
Trong khoảng thời gian ngắn, Văn Nhân Kiên Thạch có phần không hiểu rõ, nam nhân bình thường trước mặt rốt cuộc là thâm tàng bất lộ hay là phô trương thanh thế.
Thời điểm Văn Nhân Kiên Thạch không biết nên bắt đầu từ đâu, đệ tử Văn Nhân thế gia đã mang trà thơm đưa đến.
Làm chủ nhân, Văn Nhân Kiên Thạch cũng không có sĩ diện cãi láo, hắn châm một ly trà thơm cho Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ cũng không khách khí, chậm rãi thưởng thức.
Văn Nhân Kiên Thạch và Lý Thất Dạ uống trà, nói ra:
- Lý huynh, làm con rể Văn Nhân thế gia, không nhất định có thể hưởng vinh hoa phú quý, nói không chừng vinh hoa phú quý cũng còn không nhìn thấy đã góp mạng của mình vào.
Văn Nhân Kiên Thạch nói ra lời này đã quá rõ ràng, hắn đang nhắc nhở Lý Thất Dạ.
- Ai nói ta muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Vinh hoa phú quý, tất cả chỉ là mây bay mà thôi.
Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua Lý Thất Dạ, hắn cũng không khỏi cảm thấy Lý Thất Dạ đang trách móc gì đó, hắn đã hoàn toàn không hiểu nam nhân trước mặt rồi.
- Đối với em rể ngươi, ngươi biết bao nhiêu?
Thưởng thức xong ly trà thơm, ngắm cảnh sắc bên hồ, qua thật lâu, Lý Thất Dạ cũng không quay đầu lại, tùy ý hỏi Văn Nhân Kiên Thạch.
- Không phải Lý huynh ngươi sao?
Văn Nhân Kiên Thạch tươi cười, nói ra:
- Việc này là Lý huynh ngươi chính miệng thừa nhận, đương nhiên, Lý huynh hiện tại phủ nhận còn kịp, bằng không ngươi thật sự không nói gì, Lý huynh ngươi muốn thoát thân cũng không được nữa.
- Ta là người giảng đạo lý.
Lý Thất Dạ lại uống trà, cười nói:
- Cho nên, ta hy vọng Văn Nhân thế gia các ngươi cũng giảng đạo lý.
- Chuyện này nếu có thể giảng đạo lý, kết cục sẽ không như hôm nay.
Văn Nhân Kiên Thạch cười lắc đầu, nói ra:
- Chuyện này không có đạo lý gì đáng nói. Nếu như Lý huynh cho rằng có thể giảng đạo lý thông được, vậy sai rồi.
- Không.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ta là người không chỉ thập phần giảng đạo lý, đồng thời, ta nói lý rất thông, đối với ta mà nói, chưa từng có đạo lý không giảng thông, ta không hiểu chuyện gì khác, nhưng mà giảng đạo lý rất có nghề.
Văn Nhân Kiên Thạch nhìn qua Lý Thất Dạ, hắn không rõ trong hồ lô Lý Thất Dạ đang bán thuốc gì, cuối cùng, hắn chậm rãi nói ra:
- Lý huynh, ngươi đang thừa nhận?
- Nói như vậy, ngươi nhận định ta không phải em rể ngươi?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Em rể ngươi, không phải là người ngươi quan biết sao?
Lý Thất Dạ nói câu này làm Văn Nhân Kiên Thạch biến sắc, hắn nhìn qua Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Nếu như là người ta quen biết, cũng không cần chờ tới ngày hôm nay.
Lý Thất Dạ chỉ cười cười, hắn uống trà rất nhàn nhã tự tại.
- Văn Nhân thế gia tính toán thu thập tàn cuộc như thế nào.
Văn Nhân Kiên Thạch há miệng muốn nói, nhưng mà lại trầm mặc, sau một lát, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:
- Có chút chuyện cần phải trả giá thật nhiều, Lý huynh, đây không phải một trò đùa, trong chuyện này không có thứ ngươi có thể mưu đồ, nếu làm không tốt, ngươi sẽ góp mạng của mình vào.
- Lời này không thể nói như vậy được.
Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Một kiều thê xinh đẹp và con gái thông minh, với tư cách một nam nhân, làm phu quân còn đòi hỏi cái gì, cần gì mưu đồ nữa chứ?
Nghe được Lý Thất Dạ trả lời như vậy, Văn Nhân Kiên Thạch trầm mặc một hồi, hắn hoàn toàn nhìn không thấu nam nhân này, cuối cùng nhất, hắn đành phải chậm rãi nói ra:
- Ta nói tới đây thôi, ta nhân nghĩa đã hết, Lý huynh, chính ngươi cẩn thận, là họa là phúc sẽ do trời định.
- Không, là họa hay phúc do ta quyết định, ta giận dữ, là họa, ta vui vẻ, là phúc.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Văn Nhân Kiên Thạch thở dài một hơi, không nói cái gì nữa, đứng lên rời đi.
- Văn Nhân thế gia các ngươi cần một kẻ chết thay đúng không.
Thời điểm Văn Nhân Kiên Thạch muốn rời đi, Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Văn Nhân Kiên Thạch muốn rời khỏi, thân thể hơi cứng một chút, cuối cùng hắn chậm rãi nói ra:
- Chuyện này không phải ta có thể quyết định, cũng không phải phụ thân ta có thể quyết định, nếu như Lý huynh thật sự là em rể của ta, vậy tự cầu nhiều phúc đi.
- Vậy còn ngươi?
Lý Thất Dạ cười rộ lên, nhàn nhã nói:
- Vậy ngươi ôm thái độ gì? Là vì gia tộc hay là muội muội của ngươi.
- Việc này không phải ta có thể quyết định, cũng không phải một mình ta có thể giải quyết.
Văn Nhân Kiên Thạch lắc đầu, nói ra:
- Một bước đi nhầm, tất cả mất hết, đây là cục diện của Văn Nhân thế gia chúng ta. Ta chỉ có thể nói, tiểu hài tử là người vô tội, ta chỉ có thể bảo chứng tiểu hài tử an toàn, về phần chuyện khác, chỉ sợ ta không cách nào cải biến được rồi!
- Muội muội của ngươi thì sao?
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.
Văn Nhân Kiên Thạch trầm mặc một hồi, qua một lát, hắn chậm rãi nói ra:
- Nàng là người thông minh, năm đó lúc bước đi bước này, nàng nên biết sẽ có kết cục như thế nào, nếu nàng không tùy hứng như vậy, nhiều ra vài phần lý tính cũng sẽ không biết xảy ra chuyện như thế, cũng sẽ không làm cục diện không thể thu thập tàn cuộc! Cho dù ta muốn giúp nàng, ta chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm, lão tổ trong gia tộc không quan tâm tới đâu.
Nói xong, cuối cùng Văn Nhân Kiên Thạch thở dài một hơi, lại rời đi.