Mấy tháng nay nữ đệ tử này vẫn luôn canh gác ở nơi này. Chăm nom thi thể hàng ngày, nữ đệ tử này có hơi sợ sệt, lỡ như thi thể bên trong huyền băng biến thành cương thi nhảy ra ngoài thì biết phải làm sao?
May mà mấy ngày trôi qua nhưng người bên trong huyền băng vẫn không có động tĩnh nên nữ đệ tử này mới cảm thấy an ổn một tí.
Bây giờ nghe tiếng băng nát "răng rắc", Lý Thất Dạ bên trong huyền băng đột nhiên có động tĩnh làm nữ đệ tử này sợ mất hồn mất vía, cho rằng thi thể biến thành cương thi, nhưng may mà không phải.
Sau khi nữ đệ tử này lấy lại bình tĩnh thì nhanh chóng bẩm báo môn chủ. Sau khi nghe bẩm báo thì Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão sợ hãi giật mình, vội vàng chạy tới.
Sau khi Chu Kỳ cùng mấy vị trưởng lão chạy tơi thì cuối cùng Lý Thất Dạ cũng tỉnh dậy khỏi cơn mê man. Sau khi hắn tỉnh dậy thì ngồi dậy chầm chậm.
Trước đó, đám người Chu Kỳ cho rằng Lý Thất Dạ bên trong huyền sương tám chín phần mười là người chết. Bây giờ nhìn Lý Thất Dạ sống lại, đám người Chu Kỳ nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên làm như thế nào mới phải.
Sau khi Lý Thất Dạ tỉnh dậy thì khoanh chân ngồi xếp bằng, dõi mắt nhìn đám người Chu Kỳ, nói chậm:
- Bây giờ Cuồng Đình do ai làm chủ!
Lý Thất Dạ vừa nói vậy thì Chu Kỳ cùng mấy vị trưởng lão sợ hãi hùng. Đại Kiếm môn bọn họ đã xuống dốc trở thành một môn phái nhỏ không tên tuổi, căn bản không có tư cách tiếp cận quyền lực Cuồng Đình.
Bây giờ Lý Thất Dạ vừa mở miệng đã hỏi ai là người nắm quyền Cuồng Đình thì sao không dọa đám người Chu Kỳ sợ hãi hùng được chứ. Trong nhất thời, bọn họ không biết nên nói gì mới phải.
- Hồi... hồi... hồi bẩm tôn giá... Cuồng Đình bây giờ.... bây giờ... bây giờ chưa ai tại vị.
Vất vả lấy lại tỉnh táo, Chu Kỳ miệng đắng lưỡi khô, ngay cả việc nói chuyện cũng không suông sẻ.
Người trẻ tuổi trước mắt này thoạt nhìn còn rất trẻ nhưng vừa mở miệng là hỏi ngay người nắm quyền Cuồng Đình, lẽ nào thật sự là tổ tiên của Cuồng Đình!
Lý Thất Dạ bình thản nhìn Chư Kỳ một lát. Thế nhưng vẻ bình thản này khiến Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão sợ hết hồn. Bởi vì bọn họ không thể xác định được lai lịch của người trẻ tuổi trước mắt này, lẽ nào thật sự là tổ tiên của bọn họ!
- Không... không... không biết tôn giá... xưng hô như thế nào.
Chu Kỳ vất vả nuốt nước miếng lấy can đảm để hỏi. Khi hắn hỏi câu hỏi này thì hồn vía lên mây, vô cùng sợ hãi.
Bởi vì hắn không biết lai lịch của người trẻ tuổi này, lỡ như làm không tốt, chọc ra chuyện lớn thì Đại Kiếm môn coi như xong đời.
- Sao hả? Muốn sờ nội tình của ta hả
Lý Thất Dạ nhìn Chư Kỳ, nói chậm:
- Khi ta luận đạo với Cuồng Tổ, tổ tiên của các ngươi còn chưa được sinh ra. Nói cho các ngươi biết thì đã sao, các ngươi có nhận ra hay không?
Câu nói này dọa Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão sợ hết hồn, mặt mày trắng nhách, hai chân mềm nhũn run rẩy.
Cuồng Tổ là thủy tổ của Cuồng Đình. Toàn bộ mọi thứ của Cuồng Đình là do Cuồng Tổ xây dựng. Đạo nguyên, ranh giới đạo thống của Cuồng Đình đều từ tay Cuồng Đình mà ra.
Bây giờ người trẻ tuổi trước mắt tự nhận từng luận đạo với Cuồng Đồ, cũng có nghĩa không phải con cháu của Cuồng Tổ thì là lão tổ tông từng chung tay tranh giành chính quyền với Cuồng Tổ!
Tồn tại cổ xưa như vậy không hù Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão hồn vía lên mây mới là lạ. Lần này bọn họ thật sự gặp trúng lão tổ tông của Cuồng Đình rồi.
Trên thực tế Lý Thất Dạ không hề nói khoác. Cuồng Tổ chính là lão đầu dưới vách núi Khô Thạch viện. Ở kỷ nguyên của hắn, hắn từng đi Tam Tiên giới, hắn cũng tới đây tìm kiếm đáp án.
Thế nhưng sau đó không biết tại sao lão đầu lại rời khỏi Tam Tiên giới quay trở về kỷ nguyên của hắn. Khi còn ở Tam Tiên giới, lão đầu cũng từng thử nghiệm rất nhiều, cũng từng tìm tòi con đường tu luyện này, vì vậy hắn sáng tạo ra Cuồng Đình! Tự xưng Cuồng Tổ.
Đương nhiên, ở kỷ nguyên của hắn, lão đầu không gọi là Cuồng Tổ. Cuồng Tổ chỉ là cách lão đầu tự xưng khi ở Tam Tiên giới mà thôi.
Sau đó lão đầu bắt Âm Nha, bọn họ cộng hưởng ký ức. Trong quãng thời gian dài dòng buồn chán đó, lão đầu thật sự từng đàm luận đại đạo ở Tam Tiên giới với Âm Nha. Thế nhưng vì đề phòng Tiên Ma động nên Lý Thất Dạ xóa hết những ký ức này. Khi Lý Thất Dạ đi tới Tam Tiên giới thì mới nhớ ra những ký ức này.
Những ký ức bị xóa không chỉ có ký ức của lão đầu Cuồng Tổ mà còn có một ít lĩnh ngộ đại đạo pháp tắc cùng ảo hiệu ở Tam Tiên giới. Những ký ức bị xóa tựa như không hề tồn tại, mãi tới hôm nay đi tới Tam Tiên giới thì những ký ức bị xóa mới xuất hiện.
Vì vậy, Lý Thất Dạ nói mình từng luận đạo với Cuồng Tổ không phải hù dọa người khác mà chỉ nói sự thật.
Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão sợ tới nỗi hồn vía lên mây, bọn họ ngã sấp xuống đất, quỳ lạy, nói rằng:
- Tử tôn không biết tổ tiên trở lại, tử tôn không làm tròn phận sự...
Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão run giọng, bọn họ đều bị Lý Thất Dạ hù tới nỗi không dám ngẩng đầu.
Lý Thất Dạ nói:
- Đi đi, ta muốn nghỉ ngơi, ta thấy hơi mệt.
Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão nào dám không nghe, dập đầu vái lạy xong mới dè dặt rời khỏi.
Sau khi Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão rời khỏi, Lý Thất Dạ ngồi xếp bằng tại chỗ. Biển ý thức xuất hiện quá nhiều thứ, không chỉ có ký ức của Cuồng Tồ mà còn có của Tiên Ma động, của Luân Hồi Hoang Tổ...
Bởi vì khi đánh bại Luân Hồi Hoang Tổ, Lý Thất Dạ cướp đoạt mọi thứ của hắn. Cho nên khi Lý Thất Dạ đi tới Tam Tiên giới thì một ít tin tức bị Luân Hồi Hoang Tổ chôn kín cũng xuất hiện trong đầu Lý Thất Dạ.
Từ lượng tin tức khổng lồ này, Lý Thất Dạ hoàn toàn hiểu rõ về Tam Tiên giới, cũng nắm giữ tình hình ở bên ngoài Tam Tiên giới.
Trong khi Lý Thất Dạ xếp bằng, Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão hội hợp bên trong một căn phòng, bọn họ xì xầm thảo luận.
Trên thực tế bọn họ không có bất cứ đối sách nào cả. Thình lình xuất hiện một lão tổ tông lai lịch kinh thiên, làm đám người chưa từng trải qua sóng gió như Chư Kỳ luống cuống tay chân. Bọn họ không biết nên làm như thế nào mới phải.
- Chuyện này... chuyện này... phải báo cáo chuyện này cho Cuồng Đình.
Có trưởng lão nói rằng:
- Đây... đây... đây là chuyện kinh thiên. Lỡ như không báo cáo với Cuồng Đình kịp thời, lỡ như bị trách phạt thì ta... thì chúng ta không gánh vác nổi.
Chư Kỳ cùng những trưởng lão khác nhìn nhau. Bọn họ cảm thấy có đạo lý, lão tổ tông Cuồng Đình sống lại, nếu như không báo cáo với Cuồng Đình thì e rằng không thể thoát tội.
- Đây... đây là cơ hội mà ông trời ban cho Đại Kiếm môn chúng ta.
Một vị trưởng lão khác có phần hưng phấn, nói rằng:
- Chúng ta phát hiện lão tổ tông sống lại, Đại Kiếm môn chúng ta có công lớn nhất. Chưa biết chừng cũng là thời cơ Đại Kiếm môn phục hưng.
Nghe vậy, Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão đều hưng phấn. Đại Kiếm môn bọn họ đã lụn bại tới nỗi không thể kiên trì tiếp nữa. Bây giờ Đại Kiếm môn có lão tổ tông sống lại làm chỗ dựa, như vậy chẳng phải có thể phục hưng Đại Kiếm môn hay sao.
- Thế nhưng... lỡ như... người này nói dối hoặc giả mạo thì sao?
Khi Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão hưng phấn thì có một trưởng lão tính tình cẩn thận phát biểu.
Vị trưởng lão này như tạt nước lạnh vào đầu bọn họ, tiêu diệt sự hưng phấn của bọn họ, dập tắt cảm xúc mãnh liệt của họ.
Trong nhất thời, Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão nhìn nhau. Mặc dù bọn họ thật sự hy vọng Lý Thất Dạ là lão tổ tông của bọn họ sống lại, thế nhưng lỡ như là hàng giả thì sao?
- Hay... hay là chúng ta thăm dò một lần.
Có trưởng lão nói.
- Chúng ta thăm dò bằng cách nào? Chúng ta làm sao phân biệt hắn là thật hay giả?
Chư Kỳ nói:
- Lỡ như hắn là thật, một khi phát hiện bị thăm dò như thế. Lỡ như hắn tức giận thì một ngón tay cũng có thể tiêu diệt Đại Kiếm môn chúng ta.
Nghe vậy, tất cả trưởng lão trầm mặc. Bởi vì bọn họ không thể phân biệt Lý Thất Dạ là thật hay là giả, bọn họ biết phân biệt Lý Thất Dạ là thật hay là giả như thế nào?
Nếu như là thật thì cũng như Chư Kỳ nói, lỡ như hắn giận thì không chỉ không có công lao mà có khi còn trách tội, tiêu diệt Đại Kiếm môn bọn họ.
- Chúng ta chỉ còn nước mời Dương lão tổ.
Cuối cùng có một vị trưởng lão suy nghĩ dùm Chư Kỳ.
- Chuyện này... chuyện này không ổn cho lắm. Dương lão tổ là chỗ dựa duy nhất của Đại Kiếm môn, hắn cũng là người duy nhất có thể lên tiếng nói giúp Đại Kiếm môn ở Cuồng Đình. Lỡ như liên lụy Dương lão tổ, một khi thất bại thì chẳng phải chúng ta mất luôn chỗ dựa cuối cùng hay sao?
Một trưởng lão khác nói.
- Không làm như vậy thì còn cách nào khác nữa? Coi như chúng ta phát hiện lão tổ tông phục sinh thì biết báo cáo với Cuồng Đình như thế nào? Phía trên có tin không?
Vị trưởng lão nọ nói rằng:
- Nếu như lão tổ ra mặt thì ít nhất cũng có thể giao thiệp với Cuồng Đình. Nói đi cũng phải nói lại, lão tổ có kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta, chưa biết chừng hắn có cách phân biệt thật giả.
Nghe vậy, Chư Kỳ cùng mấy vị trưởng lão thương lượng với nhau một hồi. Cuối cùng Chư Kỳ cũng có quyết định, nói rằng:
- Đi mời lão tổ, làm như vậy ít nhất chúng ta cũng còn một chút hy vọng.
Cuối cùng, Chư Kỳ phái một vị trưởng lão đi Cuồng Đình mời Dương lão tổ.