Chỉ một lát sau Đằng Tề Văn bước nhanh tới, vừa thấy Lý Thất Dạ, hắn cúi chào, nói ra:
- Tiểu đệ tới quấy rầy tiên sinh lần nữa.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cuối cùng tươi cười, nói:
- Ngươi là người rất không tồi. . ngôn tình ngược
Đằng Tề Văn nghe lời này của Lý Thất Dạ thì ngạc nhiên, hắn không hiểu rõ, hắn vẫn không rõ vì cái gì Lý Thất Dạ lại đột nhiên nói như vậy.
- Đa tạ tiên sinh khích lệ.
Đằng Tề Văn cúi đầu, nói ra:
- Tiểu đệ, không, đệ tử lần này đến đây, là muốn mời tiên sinh hạ mình dời bước tới thành Thiên Đằng.
- Nhìn ra được, vấn đề tổ đằng các ngươi không nhỏ a.
Lý Thất Dạ nhìn qua Đằng Tề Văn, cười nói.
Đằng Tề Văn cười khan một tiếng, nói ra:
- Tổ đằng của chúng ta đúng là xuất hiện vấn đề, cho nên thỉnh tiên sinh hạ mình di giá, thi diệu thủ giải trừ gian nan.
Lý Thất Dạ phong khinh vân đạm, cười nói ra:
- Nếu như ta đều trị không hết tổ đằng của các ngươi, như vậy thiên hạ không ai có thể trị được. Nhưng mà các ngươi cũng nên có chuẩn bị tâm lý, hoặc là nói, thành Thiên Đằng phải có chuẩn bị, ta là người chào giá trên trời, đến lúc đó các ngươi cũng đừng trách ta không nói trước.
Đằng Tề Văn vào thời điểm này cảm thấy mình, hoặc là nói là thành Thiên Đằng đã biến thành thịt cá trên thớt, tùy ý Lý Thất Dạ xâm lược.
Đằng Tề Văn hít sâu, trịnh trọng nói:
- Tiên sinh yên tâm, mọi chuyện sẽ thương lượng, chỉ cần tiên sinh có thể chữa tốt cho tổ đằng, sẽ có bảo vật trân quý.
Lý Thất Dạ nhìn Đằng Tề Văn, cười lên, bởi vì Đằng Tề Văn căn bản không biết hắn muốn gì. Hắn cười nói:
- Các ngươi đã có quyết tâm như vậy, vậy là tốt rồi, chúng ta đi thôi, thời gian của ta rất trân quý.
Đằng Tề Văn không nói hai lời, lập tức dẫn đường cho Lý Thất Dạ.
Thành Thiên Đằng, đây là đại truyền thừa trong Bích Dương Hải, thuộc về tổ thụ truyền thừa, nó xây dựng trên Thiên Đằng Tổ, cũng được người ta gọi là Thiên Đằng thụ tổ.
Đương nhiên, so sánh với Hoàng Kim Tự thì thành Thiên Đằng không bằng, Hoàng Kim Tự có được hai gốc tổ thụ, hơn nữa Hoàng Kim Tự lập phái thời gian còn lâu hơn thành Thiên Đằng, nội tình không cách nào tưởng tượng nổi
Cứ việc nói thành Thiên Đằng không bằng Hoàng Kim Tự, nhưng mà thành Thiên Đằng với tư cách truyền thừa thụ tổ, tại Bích Dương Hải thậm chí là cả Thiên Linh Giới cũng là truyền thừa rất tốt.
Nếu như thành Thiên Đằng có truyền thừa vô cùng cường đại, không chỉ nói là tu sĩ bình thường, cho dù là Thần Hoàng cũng không dám đánh chủ ý thành Thiên Đằng, dù sao đây là truyền thừa có thụ tổ che chở.
Nhưng mà thành Thiên Đằng lại thật không ngờ, hiện tại bọn họ lại bị Lý Thất Dạ nhìn chằm chằm vào, hơn nữa Lý Thất Dạ muốn đồ vật chính là đồ vật chí mạng của thành Thiên Đằng.
Đằng Tề Văn và Lý Thất Dạ thông qua cổng truyền tống đi tới thành Thiên Đằng, thời điểm tới thành Thiên Đằng, bất kể là ai đều có thể cảm nhận được sinh cơ bàng bạc, một khí tức bàng bạc phà vào mặt.
Đứng trên đạo đài, Lý Thất Dạ nhìn qua bầu trời cao.
Đứng trên biển cả, từ xa nhìn lại, thành Thiên Đằng chính là quái vật khổng lồ, trong lúc giật mình có thể nhìn thấy một cây đại thụ khổng lồ.
Trên thực tế đây không phải một gốc đại thụ, mà là một bụi mây khổng lồ, bụi mây này khổng lồ tới mức không thể tưởng tượng. Bụi mây khổng lồ này cao tới vòm trời, nó cao tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Bụi mây khổng lồ như thế quá lớn. Đứng tại trên mặt biển mà nhìn bụi mây này thì có thể thấy từng hòn đảo.
Những hòn đảo hiển hiện trên mặt đất, trừ một ít bản thân chính là hòn đảo ra, còn có một chút chính là thân và cành của bụi mây, thân và cành của bụi mây dày đặc đan vào nhau tạo thành đảo.
Còn có một chút hòn đảo làm người ta khó có thể tưởng tượng, nếu như ngươi có thể ngồi xổm nhìn xuống thì phát hiện nó là một chiếc lá vô cùng khổng lồ, hoặc là những hòn đảo này do rễ khổng lồ của bụi mây kết thành.
Những hòn đảo như thế được không ít tiên hiền thành Thiên Đằng chuyển núi dưới đáy biển lên, sắp đặt vào bụi mây khổng lồ này.
Từ dưới bụi mây khổng lồ này nhìn lên, người ta nhìn thấy bầu trời bị bụi mây này che chắn.
Trên thực tế tại hải vực này, có vô số rễ cây giao thoa, không ít rễ cây dài hẹp nổi lên mặt biển, xem ra giống như sơn mạch.
Đồng thời đứng trên bụi mây khổng lồ này nhìn lên, cảm giác không trung chính là một thế giới, là thân cành vừa thô vừa to khó có thể tưởng tượng, lớn tới mức có thể che đậy bầu trời.
Tất cả cành lá đan vào nhau hình thành một phương thiên địa. Trên bầu trời có thể nhìn thấy thân cành đan vào thành núi, từng tòa cung điện được xây dựng trên đó.
Cũng có lá cây cực lớn mang theo từng cung điện. Thậm chí là thành trì nho nhỏ.
Trên nhiều thân và lá của bụi mây, tiên hiền thành Thiên Đằng đưa tới không ít ngọn núi dưới biển lên, cấu thành lục địa khổng lồ và các thành trì.
Trên bầu trời có rất nhiều nơi là cung điện lầu các, nhiều ngọn núi đan vào nhau trên thân cành tạo thành đại lục.
Thậm chí chỗ thân cành của bụi mây đan vào sâu nhất, tiên hiền thành Thiên Đằng dùng núi xây lục địa, luyện hóa thành một cấm địa, chính là động thiên chỗ các lão tổ đang ở.
Cảnh thần kỳ như thế hiện ra trước mắt mọi người, rất nhiều người đều sợ hãi thán phục. Cả thế giới có thể nói được thành lâp trên bụi mây khổng lồ này.
- Hưng cũng thiên đằng, diệt cũng thiên đằng.
Đứng trên bầu trời nhìn qua mặt biển xa xa, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói.
Lý Thất Dạ nói như vậy làm cho Đằng Tề Văn bên cạnh Lý Thất Dạ tâm thần chấn động, trong lòng của hắn sinh ra báo hiệu điềm xấu. Báo hiệu là gì thì hắn không rõ ràng.
- Tiên sinh, mời đi bên này.
Đằng Tề Văn phục hồi tinh thần lại, vội vàng nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Môn hạ đệ tử đã chuẩn bị tốt sinh hoạt hằng ngày cho tiên sinh, tiên sinh vạn dặm xa xôi tới đây, trước nên nghỉ ngơi đi.
Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt một tiếng, không nói cái gì.
Đằng Tề Văn dàn xếp nơi ở lại cho Lý Thất Dạ xong thì đi báo cáo với trưởng bối, xin chỉ thị của cao tầng.
Thành Thiên Đằng dùng cư cách cao nhất chiêu đãi Lý Thất Dạ, hoàn toàn xem Lý Thất Dạ là thượng khách, đãi ngộ không thua gì chưởng môn đế thống tiên môn.
Sau khi Đằng Tề Văn đi. Lý Thất Dạ mở mệnh cung ra, thả Vạn Thế Thụ ra, Vạn Thế Thụ như linh xà chui xuống đất.
Tổ đằng, đây là tất cả của thành Thiên Đằng, gốc tổ đằng này chính là căn cơ của thành Thiên Đằng, đối với thành Thiên Đằng mà nói, tổ đằng vô cùng trọng yếu, không gì sánh bằng tổ đằng.
Cho nên được nhiều thế hệ tiên hiền của thành Thiên Đằng nỗ lực. Lãnh thổ thành Thiên Đằng cực lớn, có thể nói thành Thiên Đằng một chiếc lá một thân cành đều có cấm chế. Bất luận kẻ nào muốn động tay chân lên tổ đằng đều bị phát hiện.