Hơn nữa, bất kể biến thiên như thế nào, bất kể đã trôi qua ngàn tỉ năm thì đầu mối trung tâm của Cuồng Đình đạo thống vẫn là hoàng đình. Từ khi Cuồng Tổ sáng tạo Cuồng Đình đạo thống thì người nắm quyền các đời đều dời vào ở hoàng đình.
Hơn nữa, mặc dù sau này Cuồng Đình đạo thống cũng xuất hiện Chân Đế, thế nhưng bọn họ đều dời vào ở hoàng đình, chưa từng tự lập môn hộ.
Dù sau, dù là Chân Đế nhưng bọn họ phải đủ mạnh để khai sáng đạo nguyên như Cuồng Tổ thì mới có tư cách tự lập môn họ, còn không, cho dù bọn họ tự lập môn hộ thì cũng không có nghĩa lý gì, bởi vì một khi bọn họ tách khỏi Cuồng Đình đạo thống thì thực lực sẽ suy yếu rất nhiều.
Ở Tam Tiên giới, một thời đại có một hoặc một vài Chân Đế. Thế nhưng Chân Đế có thể khai sáng đạo nguyên thì mấy thời đại cũng chưa chắc có một.
Hoàng đình là một tòa thành rộng lớn, dõi mắt quan sát, chỉ thấy tòa thành cổ xưa này mù mịt, không nhìn thấy điểm cuối.
Tòa thành cổ xưa này đã trải qua biết bao tang thương hay biết bao lần trùng kiến. Bên trong tòa thành cổ xưa này, biết bao kiến trúc xây rồi sụp sụp rồi xây, hay có biết bao đời phàm nhân thay đổi...
Thế nhưng bất kể thời đại biến thiên như thế nào thì tòa thành cổ xưa này vẫn y nguyên ở đó. Chỉ cần Cuồng Đình đạo thống vẫn còn, chỉ cần đạo nguyên Cuồng Tổ khai sáng vẫn còn thì tòa thành cổ xưa này sẽ còn.
Hoàng đình, dõi mắt nhìn tới, núi non chập trùng, nhà cửa vô số. Bách tính sống ở nơi này lên tới hàng ngàn vạn, thậm chí là hàng ngàn tỉ. Thành cổ rộng lớn như thế, gọi nó là cổ thành thì chi bằng gọi là một quốc gia thì thích hợp hơn.
Ở trung ương hoàng đình có một kiến trúc cổ xưa có khí khái dồi dào bao trùm cửu thiên. Đây là đầu mối trung tâm của Cuồng Đình đạo thống, cũng chính là hoàng cung của Cuồng Đình đạo thống.
Có lẽ qua nhiều thế hệ, người có quyền thế nhất không hẳn là hoàng đế nắm quyền Cuồng Đình đạo thống, cũng không nhất thiết phải là Cuồng Đình đạo thống nắm quyền vương triều.
Thế nhưng, rất nhiều quyết sách cùng mệnh lệnh đại biểu cho Cuồng Đình đạo thống đều được gửi đi từ nơi này. Hơn nữa dù là người quyền thế nhất ở Cuồng Đình đạo thống cũng hy vọng có ngày có thể làm chủ hoàng cung. Dù sao, chỉ có nơi này mới có thể đại biểu cho quyền thế chí cao vô thượng của Cuồng Đình đạo thống, chỉ có nơi này mới đại biểu cho chính thống của Cuồng Đình đạo thống.
Ở bên ngoài hoàng cung, cho dù ngươi quyền thế cách mấy, mạnh mẽ cách mấy. Nhưng nếu ngươi không thể làm chủ hoàng cung thì ngươi không phải chính thống. Bởi vì đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống ở ngay trong hoàng cung!
Có thể thấy hoàng cung quan trọng dường nào, cao quý dường nào.
Xe ngựa như sấm chớp chạy băng băng vào hoàng đình. Ở bên trong hoàng đình rộng lớn náo nhiệt, bất kể ai cũng trở nên nhỏ bé, xe ngựa lập tức hòa vào biển người mênh mông.
Chu Tư Tĩnh nhìn hoàng đình to lớn như một quốc gia ở dưới chân, nhất thời chấn động. Trước đây nàng luôn ở Đại Kiếm môn ở thâm sơn cùng cốc, hôm nay đi tới hoàng đình cũng giống như nhà quê vào thành, thậm chí còn chấn động hơn nhà quê vào thành rất nhiều.
Lý Thất Dạ chỉ liếc nhìn một cái, cười nhạt, nhắm mắt dưỡng thần. Lúc này cách đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống ngày càng gần, hắn lập tức cảm nhận được sức mạnh vô cùng mạnh mẽ của đạo nguyên mà năm đó Cuồng Tổ khai sáng.
Hơn nữa, sức mạnh này vô cùng thân thiết với Lý Thất Dạ. Sở dĩ như thế, ngoại trừ Lý Thất Dạ có được mọi ký ức của Cuồng Tổ, nắm giữ mọi đại đạo pháp tắc, mọi đại đạo ảo diệu trong đầu Cuồng Tổ ra thì quan trọng hơn là đại đạo của hắn là độc nhất vô nhị.
Đại đạo mà Lý Thất Dạ khai sáng không chỉ mở một kỷ nguyên mới mà đại đạo của hắn còn đi ở trước nhất, tương lai thậm chí vượt qua hệ thống tu luyện ở Tam Tiên giới.
Chính bởi vì vậy, Lý Thất Dạ một pháp thông vạn đạo, chỉ cần lòng hắn có đạo thì có thể nắm giữ hàng vạn đạo thống trong thiên địa. Sức mạnh đạo nguyên của Cuồng Đình đạo thống thân cận với hắn như thế không phải chuyện lạ mà là lẽ dĩ nhiên.
Cuối cùng, xe ngựa lái vào hoàng cung. Khi Chu Tư Tĩnh lần đầu nhìn thấy hoàng cung, nàng nghẹn thở, bởi vì nàng bị khí thế cuồn cuộn có một không hai của hoàng cung rung động.
Nguyên cả hoàng cung tràn trề chân khí, sức mạnh đại đạo có khắp mọi nơi, cuồn cuộn như đại dương mênh mông, bất kỳ kẻ nào dám thăm dò hoàng cung đều sẽ bị sức mạnh cực kỳ khủng bố này tiêu diệt.
Nhìn hoàng cung trước mắt, Lý Thất Dạ chỉ cười nhạt, bình tĩnh tự tại.
Bởi vì thân phận của Lý Thất Dạ còn chưa xác định nên Dương Thăng Bình không dám gióng trống khua chiêng đi vào hoàng cung mà là lén lút đi vào từ cửa hông. Lại nói, Dương Thăng Bình cũng không đủ tiếng nói để gọi hết mọi nhân vật tay cầm trọng quyền tới đón tiếp lão tổ tông phục sinh Lý Thất Dạ trở về.
Dương Thăng Bình đưa Lý Thất Dạ vào một mái lầu ngoài trời ở trong hoàng cung, vội vàng hầu hạ Lý Thất Dạ ngồi xuống.
- Lão tổ tông, hoàng đình sóng ngầm cuồn cuộn, ngay cả nương nương cũng không thể nắm giữ đại cục, không thể đón tiếp bằng nghi thức long trọng, mong rằng lão tổ tông tha lỗi.
Dương Thăng Bình nơm nớp lo sợ. Một là vì hắn sợ Lý Thất Dạ nổi giận. Hai là vì hắn chỉ là một tiểu nhân vật, bất kỳ thế lực nào cũng có thể ghiền hắn thành tro.
- Thôi.
Lý Thất Dạ ngồi bệ vệ trên long ỷ, nói chậm:
- Gọi nàng tới gặp ta.
Tuy Lý Thất Dạ không có khí thế kinh thiên, thế nhưng khi hắn ngồi xuống long ỷ thì lại làm người ta cảm thấy khiếp vía, không giận mà uy. Mặc dù lúc này hắn rất bình thản thế nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi, hai chân bũn nhũn.
Dù sao thì Lý Thất Dạ cũng là nhân vật chấp chưởng càn khôn, là hung nhân từng tàn sát cửu thiên thập địa. Hắn không cần tỏa ra khí thế, chỉ bằng một cái nhìn chăm chú của hắn thôi thì cũng đủ hù hết con người ta.
- Tiểu... tiểu nhân đi bẩm báo ngay, kính xin lão tổ tông chờ đợi.
Nhìn thấy Lý Thất Dạ ngồi xuống chỗ đó, Dương Thăng Bình sợ hãi, sóng lưng lạnh buốt, hai chân bũn nhũn.
Tỉnh táo lại, Dương Thăng Bình vội vàng đi xin chỉ thị. Thân phận của Dương Thăng Bình không cho phép hắn trực tiếp gặp mặt, dù sao cao thủ như hắn ở Cuồng Đình không có một vạn cũng có tám ngàn. Hạng người như hắn làm sao có quyền trực tiếp gặp mặt hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống chứ.
Mãi lâu sau, hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống mới gặp mặt Dương Thăng Bình. Dương Thăng Bình vội vàng cúi đầu, cung kính nói rằng:
- Nương nương, người ngài muốn mời đã tới.
- Được, bãi giá, ta đi gặp hắn một chút, xem thử xem là thật hay là giả.
Nghe Dương Thăng Bình nói vậy, hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống nói ngay.
Hoàng hậu Cuồng Đình đạo thống Vương thị có quan hệ máu mủ với Vương phủ, còn Vương phủ thì là một trong bốn thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống.
Cuồng Đình đạo thống là cách gọi chung. Ở thế giới này, tất cả mọi môn phái đều xuất thân từ Cuồng Đình đạo thống.
Còn hoàng đình thì có quyền cai quản toàn bộ đạo thống. Vì vậy, người hoặc môn phái làm chủ hoàng đình có thể gọi là vương triều.
Tuy gọi là vương triều thế nhưng quyền cai quản Cuồng Đình đạo thống không truyền đời này sang đời khác, cũng không cha truyền con nối hay con truyền cháu nối.
Xét về mặt nào đấy, mỗi đời hoàng đế của Cuồng Đình đạo thống đều được thế lực các nơi nhất trí thông qua. Tuy nói hoàng đế Cuồng Đình đạo thống không hẳn là người quyền thế nhất, thế nhưng hắn tuyệt đối đại biểu cho chính thống, đại biểu cho toàn bộ Cuồng Đình đạo thống. Vì vậy cho dù ngươi quyền thế cách mấy thì cũng không được phép xung đột với chính thống, bằng không sẽ bị trục xuất.
Dù sao, nếu như ai cũng có thể xung đột với chính thống thì Cuồng Đình đạo thống cũng không cần truyền thừa nữa. Toàn bộ Cuồng Đình đạo thống đều bị Đạo Chương ràng buộc. Thứ này do chính tay Cuồng Tổ viết, có sức mạnh chí cao vô thượng.
Hoàng hậu tên Vương Hàm, xuất thân Vương phủ, hoàng đế vừa đạo băng là trượng phu của nàng. Người đó cũng không phải là một ông lão tóc trắng xóa, trái lại, hắn là một người nam trung niên, thế nhưng lại đột nhiên đạo băng.
Hoàng đế Cuồng Đình đạo thống tuy không xuất thân từ những thế lực lớn ở Cuồng Đình đạo thống thế nhưng hắn cưới được một người vợ giỏi giang, vả lại năng lực của hắn xuất chúng, được các nơi tán thành, cho nên mới trèo lên đế vị.
Đương nhiên, thế lực hậu thuẫn mạnh mẽ nhất của hoàng đế Cuồng Đình đạo thống vẫn là Vương phủ. Thế nhưng khi hắn đạo băng thì đã gây ảnh hưởng rất lớn cho Vương Hàm cùng Vương phủ.
Vương phủ muốn bồi dưỡng một vị hoàng đế có tư cách làm chủ hoàng cung cũng không phải là chuyện dễ dàng gì. Người này không chỉ có đầy đủ thực lực mà còn phải là người có thể phục chúng.
Bây giờ hoàng đế đạo băng, người đầu tiên bị ảnh hưởng là Vương phủ bọn họ. Ở Cuồng Đình đạo thống, có biết bao cặp mắt nhìn chằm chằm, biết bao người muốn cướp được quyền hành đại biểu Cuồng Đình đạo thống tới tay.
Vì vậy, sau khi hoàng đế đạo băng, Vương Hàm thân làm hoàng hậu phải chịu đựng áp lực rất lớn. Bất kể là vì Cuồng Đình đạo thống hay là vì Vương phủ, nàng phải đánh tan tình hình hỗn loạn hiện tại của Cuồng Đình đạo thống, bằng không đạo thống một ngày vô chủ, nhất định sẽ đại loạn.
Đương nhiên, Vương phủ càng hy vọng hoàng đế mới cũng xuất thân từ Vương phủ bọn họ!
Thế nhưng, trong nhất thời, Vương phủ không ai có thể đảm nhiệm nổi, đây cũng là chuyện khiến Vương Hàm nhức đầu nhất.
Nếu là lúc bình thường, Dương Thăng Bình nói tìm được tổ tiên phục sinh thì nhất định sẽ bị đuổi đi, thậm chí còn bị trục xuất.
Thế nhưng trước khốn cục hiện nay của Cuồng Đình đạo thống, nếu như thật sự có một vị tổ tiên phục sinh thì chắc chắn sẽ mang tới hy vọng cho Cuồng Đình đạo thống, cũng là cơ hội ông trời ban cho Vương phủ bọn họ.
Chính vì vậy Vương Hàm mới liều lĩnh để Dương Thăng Bình mời tổ tiên phục sinh vào hoàng cung.
Dù sao thì bọn họ vẫn chưa biết tổ tiên này là thật hay là giả. Lỡ như là giả thì không chỉ tạo cơ hội cho thế lực khác mà đồng thời còn giúp đỡ gian tế của đạo thống khác.
Có thể nói, Vương Hàm cho phép Dương Thăng Bình mời một vị tổ tiên phục sinh không rõ lai lịch vào hoàng cung là một chuyện vô cùng liều lĩnh.