Lúc này Liễu Sơ Tình nhìn hai con mắt của Lý Thất Dạ, nàng nhìn thấy được một đôi mắt cực kỳ thâm thúy, bên trong đôi mắt này tràn đầy sức hút trí mạng. Một khi bị đôi mắt này thu hút rồi thì ngươi sẽ không có cách nào dời mắt được.
Lúc này Liễu Sơ Tình cảm thấy mình như thiêu thân lao vào lửa, quên mình bay vào đôi mắt thâm thúy cuốn hút của Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình cảm thấy linh hồn của mình bay bổng, linh hồn của mình như lìa khỏi xác bay vào bên trong đôi mắt thâm thúy của Lý Thất Dạ, cho dù biết có biến thành tro bụi đi chăng nữa thì cũng không hề quan trọng.
Trong nháy mắt, Liễu Sơ Tình cảm thấy linh hồn của mình bị hút khô. Linh hồn của nàng giống như bị Lý Thất Dạ cắn nuốt, còn cơ thể của nàng thì giống như bị Lý Thất Dạ nhai ăn. Nàng cảm thấy cơ thể của mình như tan vào bên trong cơ thể Lý Thất Dạ.
Lúc này nàng cảm thấy mình cách Lý Thất Dạ gần đến thế. Nàng ảo giác rằng lúc này hai người bọn họ đã quyện làm một thể, cảm giác quyện với nhau khiến trái tim của nàng bay bổng, cảm thấy vui sướng. Lúc này nàng như bị Lý Thất Dạ hoàn toàn chiếm hữu.
Khi này Liễu Sơ Tình cảm thấy như đang ở trên mây, vừa mỹ diệu, vừa hạnh phúc, vừa vui sướng. Nhất thời nàng khát vọng rằng thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Liễu Sơ Tình nhằm nhoài trên ngực Lý Thất Dạ, nhìn Lý Thất Dạ, như người lạc lối, bị Lý Thất Dạ mê hoặc triệt để.
Lý Thất Dạ là tồn tại gì, chỉ cần hắn muốn chinh phục một người phụ nữ thì không cần dùng tới bàng môn tả đạo, cũng không cần dùng tới bất kỳ thủ đoạn gì hết, chỉ cần hắn đồng ý thì một ánh mắt thôi cũng đã đủ rồi.
- Ta biết mị lực của ta là vô hạn.
Khi Liễu Sơ Tình thất thần thì tiếng nói ám muội của Lý Thất Dạ vang bên tai. Hắn cười khẽ, nói rằng:
- Thế nhưng ngươi mê quá, ngay cả nước miếng cũng chảy luôn.
Nói xong thì thổi nhẹ vào tai nàng.
Liễu Sơ Tình hoàn hồn, lập tức mắc cỡ cứng người, khuôn mặt trắng nõn đỏ chót. Khi hơi thở nóng hổi của Lý Thất Dạ thổi tới tai của nàng thì nàng cảm thấy mình mẩy bũn nhũn, cơ thể như không xương, nằm xụi lơ trong ngực Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình cúi thấp trán, chôn mặt của mình xuống ngực, mắc cỡ không dám gặp người.
Sau hồi lâu Liễu Sơ Tình mới ây một tiếng nũng nịu, giãy dụa muốn đứng dậy. Thế nhưng hai tay Lý Thất Dạ ôm nàng như vòng sắt, chút sức lực yếu ớt của nàng căn bản không có tác dụng.
Liễu Sơ Tình ưm một cái, không đòi đứng dậy nữa, nằm nhoài lên người Lý Thất Dạ, nằm nhoài trước ngực hắn, e thẹn nhắm hai mắt lại. Tuy rằng nàng e thẹn không dám nhìn Lý Thất Dạ, thế nhưng lúc này nàng hết sức tình nguyện nằm như thế này.
Lúc này nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, chuyện này cũng không đáng sợ như nàng đã nghĩ.
Dán chặt khuôn mặt vào lồng ngực rắn chắc của Lý Thất Dạ, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn. Lúc này, Liễu Sơ Tình không còn căng thẳng nữa, cũng không còn sợ sệt nữa, thậm chí ngay cả cảm giác e thẹn cũng dần lắng xuống.
Lúc này nàng cảm thấy rất bình yên, rất vui sướng, rất thoải mái. Nàng tình nguyện nằm vào lòng Lý Thất Dạ như hiện tại.
- Ngươi có biết thứ quý giá nhất trên thế gian là gì không?
Khi Liễu Sơ Tình nằm yên trên lồng ngực của Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ nói rằng.
Liễu Sơ Tình mất rất lâu mới hoàn hồn lại, nhẹ nhàng lắc đầu, rồi lại nói khẽ:
- Là bảo vật vô địch, hay công pháp vô song, đúng không?
Đối với tu sĩ khắp thiên hạ thì tiên vật là thứ quý giá nhất, rất nhiều người đều cho rằng như thế.
- Không.
Lý Thất Dạ nói rằng:
- Là một quả tim.
- Một quả tim.
Liễu Sơ Tình thì thào, cẩn thận suy nghĩ câu nói này của Lý Thất Dạ.
- Không phải là quả tim của một ai đó.
Lý Thất Dạ nói rằng:
- Mà là một quả tim có can đảm nhìn thẳng. Khi ngươi dám nhìn thẳng chính mình, dám nhìn thẳng các mặt của mình thì tương lai ngươi sẽ có được một quả tim không sợ hãi. Tương lai nó sẽ là cơ sở để giúp ngươi có được một quả đạo tâm kiên định bất động, chỉ có không sợ thì mới kiên định! Làm được như thế, chỉ có con nít mới sinh.
- Vì vậy quả tim của con nít sơ sinh mới đáng quý.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ cảm thán.
- Chỉ có không sợ thì mới có thể kiên định.
Liễu Sơ Tình lẩm bẩm câu nói này của Lý Thất Dạ.
- Sau này ngươi sẽ hiểu.
Lý Thất Dạ cười nhạt. Tuy rằng Liễu Sơ Tình đang cẩn thận suy nghĩ, thế nhưng hắn không muốn giải thích nhiều hơn.
Cứ như vậy, Liễu Sơ Tình ở lại Hồng Hoang Sơn với Lý Thất Dạ. Sau khi Lý Thất Dạ vào ở thì nàng hầu hạ Lý Thất Dạ như một cô vợ nhỏ, vô cùng ngây thơ, vô cùng đáng yêu.
Phải biết rằng Liễu Sơ Tình là công chúa Lâm Hải các, có huyết thống cao quý, có thân phận cao quý. Bất luận ở Lâm Hải các hay ở Cửu Bí đạo thống thì nàng luôn được mọi người hoan nghênh, được mọi người sủng ái.
Thế nhưng khi nàng quyết định đi theo Lý Thất Dạ thì nàng đã vứt bỏ thân phận của mình. Ở nơi này nàng không còn là công chúa Lâm Hải các nữa mà nàng chỉ là một cô vợ nhỏ của Lý Thất Dạ mà thôi.
Nàng ở Lâm Hải các chưa từng làm việc nặng, nhưng sau khi theo Lý Thất Dạ thì nàng cũng học làm những việc này, rất chuyên tâm hầu hạ Lý Thất Dạ.
Đi theo Lý Thất Dạ, Liễu Sơ Tình dần phát hiện Lý Thất Dạ không giống như bên ngoài đã đồn.
Bên ngoài luôn đồn rằng hắn là hôn quân hoang dâm vô độ, nói hắn háo sắc như mạng, chuyên cướp đoạt dân nữ. Thế nhưng khi nàng đi theo Lý Thất Dạ, hầu hạ Lý Thất Dạ thì cảm thấy Lý Thất Dạ không phải là loại người như thế.
Trái lại, khi nàng hầu hạ Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đối với nàng rất đúng mực, hơn nữa còn rất che chở nàng, rất cưng chiều nàng.
Bất giác nàng đã rơi vào sự cưng chiều gần như bá đạo của Lý Thất Dạ, chìm sâu vào sự chở che của Lý Thất Dạ. Vô tình, nàng đã yêu người đàn ông này, coi trọng người đàn ông này tới mức hết thuốc cứu chữa.
Nàng thích ở bên cạnh hắn mọi lúc mọi nơi, nàng thích cảm giác được hắn ôm ấp, thích cảm giác được hắn cưng chiều.
Trong mắt nàng, Lý Thất Dạ căn bản không giống lời đồn ở bên ngoài, ngoại giới cố ý chửi bới hắn, là những người muốn cướp đoạt hoàng quyền hãm hại hắn, giả tạo tiếng xấu để chửi bới hắn.