Giờ mọi người gửi gắm hy vọng duy nhất vào người Đệ Nhất Hung Nhân, hắn mà thua trong tay Bách Nhật Đạo Nhân hoặc bị lão giết thì hy vọng duy nhất của Đế Thống giới cũng bị bóp tắt.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Mũi Cực Địa Quỷ Mâu đâm vào vai Lý Thất Dạ, hơi thở hắc ám đáng sợ cảm nhiễm vết thương trên vai, hắc ám sắp lan tràn toàn thân, muốn xâm nhập cơ thể hắn.
Mọi người nhìn cảnh đó hút ngụm khí lạnh, kinh hoàng kêu lên:
- Hỏng rồi, nguy hiểm!
Bị Cực Địa Quỷ Mâu đâm bị thương bả vai đã là điều rất nguy hiểm, nếu để hắc ám xâm nhập thân thể Lý Thất Dạ thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Bách Nhật Đạo Nhân âm trầm cười đắc ý:
- Ha, người bị mâu này đâm thương đều khó tránh vận rủi, sẽ bị hắc ám cắn nuốt. Dù một vết thương bé xíu cũng khó thoát chết. Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi cố xông vào. Dám đối địch với bần đạo là ngươi tự tìm đường chết.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng xèo xèo không ngớt, hắc ám điên cuồng xâm nhập cơ thể Lý Thất Dạ, hắc ám đáng sợ muốn hoàn toàn ăn mòn hắn.
Người trong thiên hạ sợ ngây người, sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng:
- Phải làm sao bây giờ?
Mọi người bó tay luống cuống, dù có người muốn ra tay cứu nhưng đành bất lực. Thực lực của bọn họ căn bản không cách nào lay động Trường Tồn Bất Hủ, nhiều cường giả tu sĩ hơn xung phong liều chết cũng không đủ cho Bách Nhật Đạo Nhân nhét răng.
Thực lực cách biệt quá xa, chênh lệch này đã không thể bù đắp bằng số lượng.
Đám đại nhân vật thế hệ trước tiếc đứt ruột, hận mình ban đầu không nhắc nhở Đệ Nhất Hung Nhân:
- Quá sơ suất, Đệ Nhất Hung Nhân nên dùng binh khí ngay từ đầu!
Có mắt đều thấy cơ thể Lý Thất Dạ mạnh mẽ, dù Mộc Kiếm Chân Đế tụ tập lực lượng nguyên đạo thống, bị Cổ Thao Chiến Côn đánh một kích vẫn không tổn thương Đệ Nhất Hung Nhân được. Nhưng giờ hắn ngã gục trước Cực Địa Quỷ Mâu của Bách Nhật Đạo Nhân.
Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Hắc ám điên cuồng khuếch tán trong thân thể Lý Thất Dạ.
Đám người nóng ruột nóng gan:
- Đệ Nhất Hung Nhân quá sơ sẩy, cây Cực Địa Quỷ Mâu là vũ khí cực tà, nếu bị thương thì hậu quả không tưởng tượng nổi, không ngờ hắn vẫn trúng kế của Bách Nhật Đạo Nhân.
Mọi người hoảng sợi tái mặt, trái tim treo cao.
Bách Nhật Đạo Nhân nhìn hắc ám điên cuồng xâm nhập thân thể Lý Thất Dạ, cười âm trầm quát:
- Ha, chết đi! Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ai cản đường ta, giết không tha!
Khi mâu đâm bị thương vai Lý Thất Dạ, khi hắc ám điên cuồng xâm nhập thân thể Lý Thất Dạ thì Bách Nhật Đạo Nhân đắc ý, cảm giác mình nắm chắc phần thắng, thắng lợi ngay trước mắt.
Bách Nhật Đạo Nhân cảm thấy Lý Thất Dạ không khác gì người chết, vì chưa từng có ai bị Cực Địa Quỷ Mâu đâm thương còn sống tiếp được. Đệ Nhất Hung Nhân chết là nguyên Đế Thống giới thuộc về lão, khi đó còn ai ngăn được lão? Bách Nhật Đạo Nhân thích làm gì thì làm.
Nhiều người hét to:
- Chống đỡ! Tuyệt đối đừng ngã xuống!
Nhiều cường giả giọng run run, biết bao người bịt chặt miệng thầm cầu nguyện cho Đệ Nhất Hung Nhân.
- Xin đừng ngã xuống, kỳ tích sẽ buông xuống!
Khi hắc ám xâm nhập người Lý Thất Dạ, ánh sáng vàng trên thân thể hắn mờ dần. Hiển nhiên lực lượng hắc ám quá mạnh, đã áp chết lực lượng Kim Cương Bất Diệt trong cơ thể Lý Thất Dạ.
Tim người trong thiên hạ run rẩy, ngày thường bao nhiêu người chưa từng tin trên đời có kỳ tích, nhưng lúc này họ ngóng trông kỳ tích sẽ giáng xuống, mong mỏi Đệ Nhất Hung Nhân sáng tạo kỳ tích nháy mắt đảo ngược.
So với người trong thiên hạ sốt ruột thì Lý Thất Dạ bị Cực Địa Quỷ Mâu đâm trúng chẳng nóng nảy chút nào, cơ thể hắn bị hắc ám điên cuồng xâm nhập nhưng hắn vẫn ung dung nhàn nhã.
Trong tiếng xèo xèo, khi hắc ám lan tràn trong người, Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mùi vị không tệ, có hương vị hung khí.
Lý Thất Dạ như không cảm nhận hắc ám xâm nhập, ngược lại có chút hưởng thụ, dường như hắn rất thích thú bị hắc ám xâm nhập, hắc ám là món ngon trong miệng hắn.
Nhìn Lý Thất Dạ bình tĩnh, thèm ăn, mọi người ngây ngẩn. Người trong thiên hạ sốt ruột, thầm toát mồ hôi lạnh lo cho an nguy của Lý Thất Dạ. Ngó bộ dạng của hắn chẳng chút gấp gáp, không thèm nhìn Cực Địa Quỷ Mâu đâm trên vai mình, dửng dưng trước hắc ám điên cuồng xâm nhập.
Người trong thiên hạ ngây người, Bách Nhật Đạo Nhân cũng ngẩn ngơ, trong tích tắc cảm xúc bất an lan tràn trong lòng lão.
Lý Thất Dạ cười sáng lạn:
- Người đời muốn có một kỳ tích, vậy để ta sáng tạo kỳ tích đi, cho người đời thấy cái gì gọi là kỳ tích.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, người Lý Thất Dạ tỏa ánh sáng chói lòa, ánh sáng vô cùng rực rỡ chiếu sáng cửu thiên thập địa. Ánh sáng chói mắt làm tất cả những thứ trên cõi đời, bất cứ tồn tại nào đều mờ nhạt. Ánh sáng rực rỡ lấp đầy cả thế giới, mỗi góc cõi trần, nơi hẻo lánh sâu xa cỡ nào, tối tăm bao nhiêu đều được ánh sáng chói lòa chiếu rọi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mệnh cung của Lý Thất Dạ mở ra, các mệnh cung bay ra.
Ban đầu không ai quan tâm Lý Thất Dạ có mấy mệnh cung, vì mọi người cho rằng hắn chắc chắn là mười hai cái, có lẽ cả mười hai mệnh cung đều được thắp sáng nếu không hắn đã chẳng mạnh như vậy.
Nhưng khi tất cả mệnh cung bay lên, đột nhiên có người cảm thấy số lượng không đúng, buột miệng đếm:
- Một cái, hai cái, ba cái...
Đếm xong người đó trợn mắt há hốc mồm kinh hoàng hét to:
- Mười ba! Mười ba mệnh cung!
Có người nghi ngờ mình đếm nhầm, đếm đi đếm lại mấy lần nhưng đúng là mười ba mệnh cung.
Đếm nhiều lần rồi có kẻ hét to:
- Mười ba cái! Thật sự là mười ba mệnh cung! Không sai được, tuyệt đối không đếm sai!
Một lúc lâu sau đám người lấy lại tinh thần, mắt tròn mắt dẹt:
- Sao... sao... sao... sao có thể? Cõi... cõi đời thật sự có mười ba mệnh cung sao? Chuyện... chuyện này không thể xảy ra!
Vì đây là điều không thể.
Có người bàng hoàng lắp bắp hét lên:
- Đây... đây... đây thật là kỳ tích!
Thật sự là kỳ tích buông xuống, mười ba mệnh cung xuất hiện trước mắt người đời, khiến bọn họ xoe tròn mắt, bị rung động.