Nhưng mà không quản Tổ Lục khó lường cỡ nào, cũng là đem làm khởi rùa đen rút đầu đến, trốn tại chính mình trong hang ổ, liền đại khí cũng không dám thở gấp.
- Cũng tới thời điểm nên giáo huấn Tổ Lục một chút.
Có không ít tu sĩ cảm thấy khó tin nổi, Thiên Linh Giới không biết có bao nhiêu người từng bị Tổ Lục ức hiếp, hiện tại thấy Tổ Lục bị Lý Thất Dạ dọa tới mức ngay cả cửa nhà mình cũng không dám ra ngoài, cảnh này làm rất nhiều tu sĩ cảm thấy hả hê.
Đứng bên ngoài Tổ Lục, trông về phía Tổ Lục, Lý Thất Dạ cười to lên, nói ra:
- Là ta tự mình giết vào hay là các ngươi đi ra nhận lấy cái chết.
Lúc này, người trong thiên hạ ngừng thở, ngay cả thế hệ vô địch cũng không ngoại lệ, Lý Thất Dạ lại giết tới bên ngoài Tổ Lục, tất cả mọi người vẫn muốn xem Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích thêm lần nữa, hắn có thể công phá ba gốc tổ thụ thủ hộ hay không?
- Lý đạo hữu, không, Lý công tử, oan gia nên giải không nên kết!
Vào thời điểm này, Khê Trúc Tiên mặt mày rạng rỡ, hắn đứng bên ngoài Tổ Lục, hắn giơ cờ trắng lên, nhìn Lý Thất Dạ nói ra:
- Trận chiến tranh này chúng ta nhận thua.
Nhìn thấy Khê Trúc Tiên giơ cờ trắng, chuyện này làm cho người trong thiên hạ hít khí lạnh, đây chính là Khê Trúc Tiên nha, hắn từng đào tạo ra hai thụ tổ, hiện tại hắn trốn trong Tổ Lục, trốn vào nơi được gọi là an toàn nhất thế gian, hắn lại chủ động giơ cờ trắng đầu hàng Lý Thất Dạ.
Nhìn thấy cảnh này, làm cho tất cả mọi người rung động mạnh mẽ, đây là chuyện rung động cỡ nào, có ai sẽ nghĩ tới ngay cả Khê Trúc Tiên cũng có ngày đầu hàng.
- Ngươi đã nói đây là một hồi chiến tranh.
Thấy Khê Trúc Tiên đầu hàng, Lý Thất Dạ chỉ tươi cười, nói:
- Nếu là chiến tranh thì sao có thể như trò đùa, nếu như thua thì phải trả giá thật nhiều.
- Lý công tử muốn trả giá thế nào!
Khê Trúc Tiên do dự một hồi, cuối cùng đành phải nói ra.
Lúc này đám người Khê Trúc Tiên đã không có lựa chọn khác, hoặc là chiến một trận cuối cùng với Lý Thất Dạ, hoặc là trả cái giá lớn, dù sao, trận chiến tranh này bọn họ đã thua, thua một cách triệt để.
- Cái giá mà ta muốn chỉ sợ một mình ngươi không làm chủ được, ngươi cũng không thể cho ta.
Lý Thất Dạ tùy ý nói.
- Lý Thất Dạ, không, Lý công tử, ngươi muốn cái gì?
Rốt cục, Thần Mộng Thiên và Ám Hắc Tổ Vương cũng đi ra.
- Ta muốn cái gì sao?
Lý Thất Dạ tươi cười,:
- Ta muốn cũng không khó, một, các ngươi tự sát...
- Yêu cầu này quá phận!
Lý Thất Dạ vẫn chưa nói xong, Khê Trúc Tiên đã biến sắc, trầm giọng nói:
- Lý công tử, không phủ nhận, trận chiến tranh này chúng ta đã thua, nhưng mà nó cũng không có nghĩa là chúng ta không chịu nổi, chúng ta còn có cơ hội... Nếu như Lý công tử muốn bảo vật, muốn linh dược, muốn những vật khác, chúng ta sẽ cho ngươi.
Khê Trúc Tiên trầm giọng nói:
- Nhưng mà, nếu lấy mạng của chúng ta, khó mà tòng mệnh.
- Vậy sao?
Nghe được Khê Trúc Tiên nói thế, Lý Thất Dạ nhàn nhã nói:
- Các ngươi đã thua, đã thua còn lên mặt giả nhân giả giả nghĩa, ngươi cảm thấy mạng của ngươi rất đáng giá, mà trong mắt ta nó không đáng giá nhắc tới,
- Ta là người cực kỳ nhân từ.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi, nếu như các ngươi chống cự đến cùng, ta cũng không sao cả, ta sẽ thành toàn các ngươi, ta đạp diệt toàn bộ Tổ Lục, Cổ Linh Uyên, Thần Mộng Thiên... Nhớ kỹ, đây là một hồi chiến tranh, nếu các ngươi lựa chọn chiến tranh, như vậy nhất định phải trả giá thật nhiều.
Lý Thất Dạ nói lời này lập tức làm đám người Khê Trúc Tiên, Hắc Ám Tổ Vương, Thần Mộng Thiên biến sắc, không nói được lời nào.
- Ta giao dịch với ngươi.
Sau khi Lý Thất Dạ nói xong, Lăng Phong Vân chậm rãi nói ra:
- Ta có thể mặc ngươi xử trí, nhưng, phải buông tha Hải Loa Hào!
Nói đến đây Lăng Phong Vân đi tới.
Sau khi Lăng Phong Vân đi ra, không có phản kháng nữa, hắn mặc cho Lý Thất Dạ xử trí.
- Ta nói rồi, đây là chiến tranh, không có giao dịch, trước khi khai chiến ta đã cho các ngươi cơ hội rồi, đáng tiếc, các ngươi không có quý trọng.
Lý Thất Dạ nhìn qua Lăng Phong Vân, vừa cười vừa nói:
- Hải Loa Hào lựa chọn là địch với ta, như vậy chúng phải trả giá thật nhiều.
- Cái này ——
Lý Thất Dạ nói lời này làm Lăng Phong Vân biến sắc.
- Ngươi có thể cảm thấy ta hà khắc.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Nhớ kỹ, bây giờ là ta có tư cách bàn điều kiện, mà không phải các ngươi, các ngươi chỉ là thịt cá nằm trên thớt. Ngươi lựa chọn đầu hàng, ta có thể không đồ sát Hải Loa Hào, không đồ diệt cả Hải Loa Hào, nhưng mà cái giá phải trả thật lớn, đây là chắc chắn.
Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lăng Phong Vân lập tức do dự, trong khoảng thời gian ngắn, quyết định không được, trì hoãn một lúc, hắn chân thành nói:
- Lý công tử, mạng ta do ngươi, muốn chém giết cứ tùy ngươi, nhưng, ta chỉ hy vọng ngươi buông tha Hải Loa Hào, đây là cơ hội cuối cùng của ta.
- Theo như lời ta đã nói, ta là ái tài, nhưng hiện tại đã trễ, bây giờ không phải là thời điểm bàn điều kiện với ngươi.
Lý Thất Dạ tươi cười nói:
- Hải Loa Hào vẫn là kẻ địch của ta, như vậy phải trả giá thật nhiều.
- Lý công tử muốn cái gì?
Lăng Phong Vân trầm mặc một hồi, cuối cùng đành phải nói ra. Lúc này lựa chọn trước mắt Lăng Phong Vân không có bao nhiêu, hoặc là chiến đến chết, hoặc là đầu hàng.
- Hải Loa Hào!
Lý Thất Dạ bình thản nói:
- Ta có thể buông tha đệ tử Hải Loa Hào, nhưng ta muốn Hải Loa Hào! Đương nhiên, ai dám chống cự, giết không tha!
- Không được ——
Lăng Phong Vân kêu to lên.
- Nhớ kỹ, bây giờ không phải là ngươi bàn điều kiện với ta, là ta cho ngươi lựa chọn.
Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:
- Ngươi có thể lựa chọn chiến đấu tới chết, ta đồ diệt cả Hải Loa Hào, đương nhiên, các đệ tử Hải Loa Hào có thể hủy diệt Hải Loa Hào, ta không quan tâm, ta chỉ muốn thiên hạ cả thiên hạ nhìn thấy kết cục là kẻ địch của ta. Ngươi cũng có thể lựa chọn đầu hàng, ta chỉ lấy Hải Loa Hào, tha bọn chúng một mạng.
Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Phong Vân trầm mặc không nói lời nào, hắn hiểu rõ, lựa chọn của hắn không nhiều.
Lúc này tất cả mọi người trong Thiên Linh Giới ngừng thở, bọn họ vẫn muốn biết Lăng Phong Vân lựa chọn như thế nào, phải biết rằng, đối với đệ tử Hải Loa Hào mà nói, nếu như bọn họ mất đi Hải Loa Hào, bọn họ chẳng nào mất đi gia viên, bọn họ mất đi tổ địa, từ đó về sau, Hải Loa Hào chắc chắn không gượng dậy nổi, từ đó về sau thế gian sẽ không còn Hải Loa Hào.
Nhìn thấy Lăng Phong Vân do dự, Lý Thất Dạ tùy ý cười cười, nói ra:
- Kiên nhẫn của ta có hạn, cũng không phải ta cần chờ ngươi thần phục, hoặc là hiện tại trả lời cho ta, hoặc là chờ tới khi Hải Loa Hào bị diệt!