Lúc này Tần Kiếm Dao mới nhận ra rằng, mạnh như Tĩnh Liên quan thì cũng như Lý Thất Dạ đã nói, chỉ là sâu kiến mà thôi. Lý Thất Dạ muốn tiêu diệt Tĩnh Liên quan bọn họ, e rằng chỉ cần một ý niệm mà thôi.
Nghĩ tới đây, nội tâm của Tần Kiếm Dao run rẩy. Một tân hoàng khủng bố vô biên, nhưng hành vi lại rất hoang đường, thậm chí vừa mới lên ngôi thì đã bị đuổi xuống, bị cướp mất giang sơn, là bởi vì nguyên nhân gì? Hắn vốn có thể chấp chưởng thiên hạ, hiệu lệnh bát phương mà?
Cho nên, lúc này, trong lòng Tần Kiếm Dao có một suy nghĩ hết sức hoang đường, đó chính là... chơi! Mọi chuyện mà Lý Thất Dạ làm, chẳng qua chỉ đang chơi đùa mua vui mà thôi.
Bất kể là bọn họ, hay là hoàng quyền cùng giang sơn, thậm chí là cả Cửu Bí đạo thống, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là búp bê mà thôi. Khi hắn vui thì hắn chơi đùa với chúng nó, nếu như hắn không còn hứng thú thì có thể vứt bỏ, cũng có thể hủy diệt, ngay cả Cửu Bí đạo thống cũng không ngoại lệ.
Có lẽ, ở trong mắt tân hoàng, Cửu Bí đạo thống chỉ là một ổ kiến mà thôi. Tâm trạng tốt thì có lẽ sẽ chơi đùa với những con kiến này. Nếu như tâm trạng xấu thì thả một mồi lửa, đốt cả ổ kiến không còn manh giáp.
Lúc này, Tần Kiếm Dao nghĩ được xa hơn tất cả mọi người, nghĩ được sâu hơn tất cả mọi người.
Cho nên khi nàng nghĩ thông suốt chuyện này thì người luôn luôn bình tĩnh tự tại như nàng mới rùng mình, mới bị hù dọa hồn phi phách tán. Lúc này nàng biết, chỉ cần Lý Thất Dạ muốn thì hoàn toàn có thể dễ dàng hủy diệt Cửu Bí đạo thống.
Suy nghĩ này làm Tần Kiếm Dao run rẩy một trận, vất vả lấy lại tỉnh táo, hít thở một cái thật sâu, lắng đọng tâm trạng khiếp sợ.
"Rào..."
Khi mọi người còn đang khiếp sợ thì có tiếng nước vang lên, mọi người nhao nhao nhìn lại, chỉ thấy trong hồ nước xuất hiện một người.
- Là Mã Minh Xuân.
Nhìn thấy người xuất hiện trong hồ nước, có người quát lớn.
Người xuất hiện trên hồ nước đúng là Mã Minh Xuân. Lúc này thân thể bị đạp thành hai khúc của Mã Minh Xuân đã khép lại với nhau, không có dấu vết bị thương. Chân Thần bất hủ đúng là cường đại, thân thể bị đạp thành hai khúc rồi mà vẫn còn có thể sống tiếp.
Thế nhưng, mặc dù Mã Minh Xuân vẫn còn sống thì hắn cũng phải trả một cái giá rất đắt. Hắn mặt mày trắng nhách, bò dậy khỏi hồ nước, mình mẩy run rẩy, ngay cả việc đứng dậy cũng phải gồng hết sức bú sữa mẹ.
Có thể nói, hắn có thể khâu lại thân thể, ổn định thương thế, là bởi vì đã xài hết chân khí của mình.
- Có chút bản lãnh.
Nhìn thấy Mã Minh Xuân đứng dậy, Lý Thất Dạ cười nhạt, hết sức hời hợt.
Cả khi cú đá của hắn đạp Mã Minh Xuân thành hai nửa thì đối với hắn cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, vì vậy hắn vẫn cứ bình thản tự tại.
Mã Minh Xuân sau khi bò dậy, vất vả lắm mới ổn định cảm xúc, ổn định tứ chi run rẩy của mình. Lúc này hắn cảm thấy toàn thân đuối sức.
- Ít nhất cũng còn sống.
Nhìn thấy Mã Minh Xuân đứng dậy, mọi người thở phào một hơi. Bất luận như thế nào thì Mã Minh Xuân vẫn có thể đứng dậy.
Lúc này mọi người đều cảm thấy rằng Mã Minh Xuân còn sống sau một đòn của Lý Thất Dạ là chuyện rất đáng ăn mừng.
Chuyện này, nếu như là lúc trước thì vốn không thể tưởng tượng nổi. Người khác có thể đỡ lấy chiêu thức của Mã Minh Xuân là đã lợi hại lắm rồi.
Còn bây giờ Mã Minh Xuân có thể sống sót sau một chiêu của Lý Thất Dạ thì là chuyện rất không tầm thường.
- Ít nhất, vẫn còn có để đỡ nổi một chiêu.
Ngay cả lão tổ đại giáo cũng cười chua chát, bọn họ không biết nên vui mừng hay là nên tuyệt vọng nữa.
Sau một chiêu mà vẫn còn sống, có lẽ đối với một số cường giả thì ít nhiều gì cũng là hi vọng. Nếu như ngay cả Chân Thần bất hủ như Mã Minh Xuân cũng không thể đỡ nổi một chiêu, bị một đá giết chết, vậy thì quá khiến người khác tuyệt vọng, ngay cả một chút hi vọng nhỏ nhoi cũng không có.
Nhìn Mã Minh Xuân tay chân run rẩy, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:
- Bây giờ ngươi quỳ xuống đầu hàng, hay là xoay người chạy trốn, hoặc là nhảy hồ tự sát?
Lời này của Lý Thất Dạ nghe rất cay nghiệt. Đây chính là Chân Thần bất hủ, vậy mà lại bị hắn nói nhảy hồ tự sát?
Thế nhưng bây giờ bất kể Lý Thất Dạ nói gì thì mọi người cũng cảm thấy hắn nói có lý, đây chính là bởi vì nắm đấm lớn!
Nhất thời, tất cả mọi người cùng nhìn Mã Minh Xuân. Mọi người nín thở chờ đợi Mã Minh Xuân lựa chọn.
Cũng có một số người tưởng tượng, nếu như mình là Mã Minh Xuân thì mình sẽ chọn như thế nào?
Trên thực tế, lúc này bất kể Mã Minh Xuân chọn đầu hàng hay chạy trốn thì mọi người đều có thể thông cảm. Gặp phải địch nhân cường đại như vậy, đầu hàng cũng vậy, chạy trốn cũng vậy, đều là chuyện thường tình mà thôi, đều là phản ứng tự nhiên mà thôi. Mọi người sẽ không khịt mũi coi thường hắn, cũng sẽ không chế giễu lựa chọn của hắn.
Dưới tình huống như vậy, đổi lại là mình thì e rằng đã tan vỡ lâu rồi, đã về nhà mét ông nội bà nội rồi.
- Hôm nay ngươi không chết thì chính là ta vong!
Thế nhưng khi Mã Minh Xuân đứng thẳng người thì hai mắt đanh lại. Cho dù lúc này hắn rất suy yếu, thế nhưng vẫn không đánh mất phong phạm Chân Thần bất hủ.
Lúc này Mã Minh Xuân không sợ mất mật, cũng không cầu xin Lý Thất Dạ tha thứ, càng không xoay người chạy trốn, mà là đứng thẳng lưng, ưỡn cao lồng ngực, nhìn thẳng Lý Thất Dạ, mặt mày lạnh lùng.
Mặc dù Mã Minh Xuân bị Lý Thất Dạ đạp thành hai nửa, thế nhưng bây giờ hắn vẫn có thể ưỡn ngực trước mặt Lý Thất Dạ, không hề bị hù dọa nhũn chân cầu xin tha thứ, điều này làm rất nhiều người bội phục. Chân Thần bất hủ đúng là bất phàm, bọn họ không thể nào có được quyết đoán cùng can đảm như vậy.
- A...
Nhìn Mã Minh Xuân ưỡn ngực, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Nói như vậy là ngươi vẫn còn đòn sát thủ? Cũng được, có thủ đoạn gì thì cứ tung ra, ta sẽ chờ. Ta cũng rất muốn xem đòn sát thủ của ngươi mạnh như thế nào.
Nói xong thì đứng chắp tay ra phía sau.
Nghe vậy, rất nhiều người nín thở, nhao nhao nhìn Mã Minh Xuân. Mọi người không hiểu vì sao trong tình huống như vậy rồi mà Mã Minh Xuân còn muốn quyết chiến đến cùng. Thế nhưng thứ làm mọi người tò mò hơn đó chính là Mã Minh Xuân còn đòn sát thủ nào chưa tung ra đây?