Lúc này, hai mắt của Phi Hoa Thánh Nữ không chỉ phun ra lửa giận, mà còn lộ ra sát cơ. Nàng nói lạnh lùng:
- Ngươi đáng chết! Là tự ngươi không biết thời thế, tự tìm nhục nhã!
- Sư muội...
Nhìn thấy tình hình không ổn, Trương Kiến Xuyên vội vàng giữ Phi Hoa Thánh Nữ lại, lắc đầu nói rằng:
- Sư muội, xin ngươi hãy bình tĩnh.
- Hừ, sư huynh, đừng quên rằng ngươi cũng là đệ tử của Thần Hành môn.
Nhìn thấy lúc này rồi mà Trương Kiến Xuyên còn giúp Lý Thất Dạ, không ít đệ tử bất mãn, căm tức nhìn Trương Kiến Xuyên.
Phi Hoa Thánh Nữ cũng đanh mặt lại, nói lạnh lùng:
- Sư huynh, ý của ngươi là gì.
Trương Kiến Xuyên lắc đầu, nói rằng:
- Sư muội, ta nhận mệnh lệnh của lão tổ tông, phụ trách sinh hoạt cùng an toàn cho bệ hạ, vì vậy xin sư muội hãy rộng lượng bỏ qua.
- Sư huynh, ngươi lui xuống đi, coi như không có chuyện gì xảy ra cả.
Đôi mắt của Phi Hoa Thánh Nữ lộ ra sát cơ, trầm giọng nói rằng:
- Còn về lão tổ tông, tự ta đi nói chuyện.
- Không được.
Trương Kiến Xuyên lắc đầu, từ chối, nói rằng:
- Ta có mệnh lệnh trong người, xin sư muội thứ lỗi.
- Thần Hành môn coi như có một người không phải ngu.
Lý Thất Dạ ngồi tại chỗ, lười biếng cười nói:
- Những người còn lại quá tục, chỉ là một đám ngu xuẩn mà thôi.
- Khẩu khí thật lớn.
Ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng kiêu căng vang lên, cười lạnh nói rằng:
- Ngươi là cái thá gì mà dám mạnh miệng ở Thần Hành môn chúng ta hả, không biết tự lượng sức mình.
Lúc này, một nam tử đi tới. Người thanh niên này khí khái hào hùng, khí thế bức người. Hắn mặc quần áo màu trắng, chắp tay đi tới, giống hệt như là một con hạc trắng kiêu ngạo. Khi người thanh niên này đi tới đây thì bên cạnh còn có rất nhiều đệ tử "chúng sinh phủng nguyệt".
- Đại sư huynh đến rồi.
Nhìn thấy người thanh niên này, những đệ tử đang có mặt đều hô lớn, vô cùng vui vẻ. Cũng có không ít đệ tử sùng bái nhìn người thanh niên này.
Đại sư huynh, người này chính là đại sư huynh của Thần Hành môn, Hạc Phi công tử Trương Hạo!
Hạc Phi công tử là đại đệ tử của Thần Hành môn, thiên phú rất cao, không hề thua kém Phi Hoa Thánh Nữ. Hơn nữa hắn xuất đạo lâu hơn Phi Hoa Thánh Nữ, vì vậy đạo hạnh cao hơn Phi Hoa Thánh Nữ không ít, là nhân vật bỏng tay của Thần Hành môn, rất được đời thứ ba của Thần Hành môn kính yêu. Đồng thời hắn cũng có tiếng tăm không nhỏ ở Cửu Bí đạo thống.
Sau khi Hạc Phi công tử đi tới nơi này thì ánh mắt lạnh lẽo như điện, ánh mắt lướt tới đâu thì mọi người kính nể tới đó. Lúc này, ánh mắt như điện của hắn rơi lên trên người Lý Thất Dạ.
- Hừ...
Hạc Phi công tử đanh mắt lại, nói lạnh lùng:
- Thần Hành môn là thứ mà ngươi có tư cách bình luận sao? Ngươi là cái thá gì chứ!
Hạc Phi công tử nói chuyện hùng hổ hơn, không nể tình hơn cả Phi Hoa Thánh Nữ.
- Ta là cái thá gì?
Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:
- Ta chính là hoàng đế khiến các ngươi quỳ liếm. Thần Hành môn gì chứ, ngũ cường gì chứ, chỉ là giun đế dưới chân của ta mà thôi. Ngay cả Phong Thần cũng phải quỳ lạy ta, còn các ngươi thì chính là sâu bọ ngay cả tư cách quỳ xuống liếm giày của ta cũng không có. Thứ như các ngươi, muốn quỳ liếm ta thì phải xếp hàng tám ngàn dặm ở ngoài Quát Thương thành.
Lý Thất Dạ vừa nói vậy, tất cả đệ tử Thần Hành môn biến sắc. Lời nói này của Lý Thất Dạ là trần trụi nhục nhã Thần Hành môn, nhục nhã những đệ tử đang có mặt ở đây.
Bọn họ ở trong miệng Lý Thất Dạ không đáng giá một xu, bọn họ không tức giận sao mà được.
- Khoác lác không biết ngượng...
Nhất thời, đệ tử Thần Hành môn đang có mặt ở nơi này chửi ầm lên:
- Làm nhục Thần Hành môn chúng ta, tội đáng muôn chết.
- Hảo hán không nhắc chuyện cũ.
Lúc này Hạc Phi công tử xụ mặt lại, hai mắt lộ ra sát cơ, khinh thường nói rằng:
- Ngày đó người trong thiên hạ chỉ kính Đấu Thánh vương triều, chỉ kính Thái Thanh Hoàng mà thôi, chứ nào có ai coi tên hôn quân vô năng như ngươi ra cái thá gì. Huống chi, hôm nay Đấu Thánh vương triều đã xong đời rồi, ngươi chỉ là một tên mất nước ăn nhờ ở đậu mà thôi, chỉ là một con chó mất chủ mà thôi.
- Thật ngại, cho dù ta là quân mất nước, là chó mất chủ thì cũng từng là người mà Thần Hành môn các ngươi quỳ liếm.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Còn các ngươi thì ngay cả tư cách quỳ liếm cũng không có, nhiều nhất chỉ là bụi bặm dưới đế giày mà thôi.
- Ngươi...
Hạc Phi công tử bị Lý Thất Dạ nói tới mức giận đỏ mặt, hồi lâu không nói ra lời.
- Thân là đàn ông, đừng có hơn thua cái miệng.
Lúc này Phi Hoa Thánh Nữ nói lạnh lùng:
- Có bản lĩnh thì ra tay phân hơn thua, nhắc mãi chuyện cũ thì tính gì là đàn ông.
- Ra tay phân hơn thua. ngôn tình hoàn
Lý Thất Dạ cười nói:
- Ngươi đúng là quá coi trọng bản thân mình rồi, một đám sâu bọ mà thôi, đáng để ta hơn thua hay sao? Chỉ cần nhấc chân giẫm một cái là đã nghiền nát hết tất cả bọn ngươi rồi.
- Ngông cuồng tự đại...
Nhất thời, không ít đệ tử Thần Hành môn mắng chửi. Thậm chí có đệ tử nhảy ra, vén ống tay áo, quát lớn:
- Sư tỷ, thứ cẩu hoàng đế như thế này cần gì ngươi tự mình ra tay làm bẩn tay ngọc của ngươi, để sư đệ giáo huấn hắn là đủ.
Những đệ tử này còn chưa ra tay thì Hạc Phi công tử đã vung tay ngăn cản bọn họ, hai mắt của hắn phát lạnh, lộ ra sát cơ đáng sợ, lạnh lùng nói rằng:
- Nếu như ngươi có bản lãnh này thì ta xin lĩnh giáo một phen!
Nói xong thì bước tới trước một bước, hai mắt tỏa ra sát cơ đáng sợ, hàn khí bức người.
- Sư huynh, không thể.
Thấy Hạc Phi công tử muốn ra tay với Lý Thất Dạ, Trương Kiến Xuyên vội vàng ngăn cản.
Trương Kiến Xuyên kẹt giữa bọn họ cũng khổ sở không sao chịu nổi. Thế nhưng hắn cũng hết cách, hắn có mệnh lệnh trên người, hắn nhất định phải phụ trách an toàn cho Lý Thất Dạ.
- Sư đệ, tránh sang một bên, trời có sập xuống thì cũng có ta gánh vác.
Hạc Phi công tử nói lạnh lùng.
Trương Kiến Xuyên lắc đầu, thái độ vô cùng kiên định, nói rằng:
- Sư huynh, tiểu đệ không có ý đối địch với sư huynh. Thế nhưng lão tổ trước khi rời đi đã dặn tới dặn lui phải bảo vệ an nguy cho bệ hạ, vì vậy kính xin sư huynh thứ lỗi, bằng không thì ta không có cách bàn giao với lão tổ tông.
- Sư huynh, gần đây tiểu muội có tu luyện một môn công pháp, tiểu muội muốn luận bàn với sư huynh một chút, kính xin sư huynh chỉ điểm một hai.