Lý Thất Dạ nhìn Liễu Sơ Tình, nhìn đôi mắt dịu dàng như nàng, hắn mỉm cười, nhẹ vuốt mái tóc nàng.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Nếu anh đầu đã cầu tình vậy ta sẽ khai ân một lần, ngoại lệ một lần.
Nói tới đây Lý Thất Dạ thu về tầm mắt, liếc qua Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, lạnh nhạt nói:
- Các ngươi nên mừng vì nha đầu nhà ta tấm lòng lương thiện. Hôm nay nàng cầu tình cho các ngươi thì ta đặc biệt khai ân một lần, đây xem như ngoại lệ lớn nhất, sau này còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì thế giới này sẽ chìm trong biển máu!
Câu nói hờ hững của Lý Thất Dạ làm người trong thiên hạ lạnh cóng tay chân. Mọi người như đã thấy thế giới chìm trong biển máu, Đế Thống giới thành tro bụi trước cơn giận của Lý Thất Dạ.
Câu nói với ngữ điệu hờ hững nhưng người trong thiên hạ sợ đến hồn vía lên mây, các Bất Hủ Chân Thần hoảng hồn đứng tim.
Người trong thiên hạ biết Lý Thất Dạ không phải đang đe dọa, hắn nói thật. Sau này ai dám chạm vào nghịch lân của hắn là nguyên Đế Thống giới sẽ biển máu ngập trời, không người nghi ngờ ý chí của Đệ Nhất Hung Nhân, không ai nghi ngờ hắn thiết huyết vô tình.
Nhiều người run rẩy, Bất Hủ Chân Thần mạnh cỡ nào, lão tổ có nền tảng cứng đến đâu đều sợ đứng tim.
Người trong thiên hạ hiểu rằng trong mắt Đệ Nhất Hung Nhân thì tồn tại gì đều không bằng Liễu Sơ Tình, nàng mới là nghịch lân của hắn. Ở trong mắt Lý Thất Dạ mọi thứ trên đời chỉ là hạt bụi so với Liễu Sơ Tình.
Thử nghĩ xem Chân Đế mười hai mệnh cung như Cửu Ngưng Chân Đế cầu xin tha thiết mà Đệ Nhất Hung Nhân không dao động, chẳng thèm để bụng.
Nhưng Liễu Sơ Tình thỏ thẻ nói một, hai câu đã khiến Đệ Nhất Hung Nhân khai ân một lần, ngoại lệ một lần, uy lực hơn xa Thủy Tổ.
Người trong thiên hạ đều biết trong Đế Thống giới người không thể trêu vào không phải Đệ Nhất Hung Nhân mà là Liễu Sơ Tình!
Nếu chọc vào Đệ Nhất Hung Nhân có lẽ chỉ chết là cùng, nhưng đắc tội Liễu Sơ Tình nghĩa là biển máu ngập trời, nguyên Đế Thống giới đều sẽ run rẩy.
Cho nên người trong thiên hạ rùng mình, ghi nhớ kỹ trên đời hiện nay tuyệt đối đừng bao giờ chọc vào Liễu Sơ Tình.
Lý Thất Dạ liếc Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh bị đóng đinh dưới đất, vươn tay ra.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Hai pháp tắc đóng đinh trên người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh thả lỏng bay ra.
Hai pháp tắc bay khỏi người rồi Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh mới bò dậy.
Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn hai người:
- Tội chết tha được nhưng tội sống khó tha.
Bàn tay to giáng xuống, một chuỗi bùm bùm, tay Lý Thất Dạ đè trên người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, sau đó là tiếng đại đạo tan vỡ.
Trong khoảnh khắc Lý Thất Dạ chặn đại đạo của Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh, khiến hai chủ tớ mất hết lực lượng, bị hủy đạo cơ, cả đời không thể tu luyện.
Sau khi đại đạo bị hủy Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh đều già nua, tóc trắng xoá, da nứt nẻ. Hai người không còn thần vận của Bất Hủ Chân Thần nữa, trông như lão nhân bình thường hơn chín mươi tuổi.
Thái Thanh Hoàng ho khan, cổ họng như bị cái gì chặn ngang không ho ra được:
- Khụ, khụ, khụ...
Người Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh lom khọm lưng còng, trông hai người như lão nhân tuổi xế chiều.
Nhiều người nhìn Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh như thế lòng thầm nhút nhát. Hai người từng là tồn tại sất trá phong vân, từng là cường giả đến trên đỉnh Đế Thống giới.
Nhưng hôm nay đạo hạnh bị hủy không bằng cả phàm nhân, rớt xuống thung lũng, chênh lệch đó đối với nhiều người là sống không bằng chết.
Cửu Ngưng Chân Đế thấy cảnh đó chỉ thở dài, đây đã là kết quả tốt nhất. Nếu Liễu Sơ Tình không cầu tình thì Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh chết chắc.
Thái Thanh Hoàng ho khan, mặt tràn đầy đùa cợt:
- Khụ, ta cảm thấy chết rồi còn dễ chịu hơn chút.
Nhưng Thái Thanh Hoàng không thể thay đổi được cái gì, như cá nằm trên thớt trong tay Lý Thất Dạ thì, vận mệnh không theo ý mình muốn.
Cửu Ngưng Chân Đế hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Đây là người tự chuốc lấy khổ, sau này yên ổn làm phàm nhân, sống yên qua tuổi già đi!
Dù sao là phụ thân của nàng, nếu không Cửu Ngưng Chân Đế đã chẳng tốn bao công sức từ Tiên Thống giới xuống.
Nhìn bộ dạng Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh như thế, các cường giả tu sĩ thở dài. Đổi lại người khác e rằng không chấp nhận được chênh lệch như thế, đã sớm tự sát.
Thái Thanh Hoàng ho khục khặc, cười cợt:
- Cũng tốt, làm phàm nhân có gì không hay?
Thái Thanh Hoàng đã thản nhiên chấp nhận.
Cửu Ngưng Chân Đế lạnh lùng liếc phụ thân của mình, xòe ngón tay ra.
Oong!
Một gốc tiên ba hiện ra trong bàn tay Cửu Ngưng Chân Đế, tiên ba nở hai đóa hoa. Hoa trông giống hoa sen nhưng màu lam, trông rất yêu mị nhưng tràn ngập tiên khí.
Cửu Ngưng Chân Đế lạnh lùng nói:
- Người và Tôn thúc có lực lượng hoàng tuyền có thể sống rất lâu. Hai người tự lấy một đóa tiên ba, đủ tục mạng cho hai người sống thêm ba trăm, năm trăm năm. Sau này làm phàm nhân bình thường là tốt rồi.
Với nhiều Bất Hủ Chân Thần thì ba trăm, năm trăm năm chỉ một cái búng tay, vì có nhiều Bất Hủ Chân Thần sống trên vạn năm.
Nhưng với phàm nhân thì thế đã là rất thọ, là kỳ tích ghê gớm.
Nhìn gốc tiên ba đó, đám người kinh thán:
- Tiên vật!
Người không biết hàng cũng hiểu rằng tiên ba như vậy là tiên dược vô giá.
Thái Thanh Hoàng cười nói:
- Ha ha, ta còn cầu mong gì nữa, cứ sống tạm vậy đi.
Thái Thanh Hoàng đã rất thỏa mãn, không phải vì có thể sống thêm ba năm, trăm năm. Thái Thanh Hoàng không quan tâm mình sẽ sống thêm bao nhiêu năm. Nữ nhi biết tuổi thọ của lão sắp hết, tốn nhiều công sức cầu tiên ba cho lão, còn từ Tiên Thống giới xuống dưới. Thái Thanh Hoàng làm phụ thân đã rất thỏa mãn, không còn mơ xa gì nữa.
Tôn Lãnh Ảnh quỳ dưới đất nhận tiên ba của Cửu Ngưng Chân Đế:
- Đa tạ điện hạ, điện hạ đại ân như biển...
Cửu Ngưng Chân Đế gật đầu nhẹ giọng nói:
- Tôn thúc đứng lên đi, người luôn hết lòng với chức vị, đã vất vả.
Thái Thanh Hoàng, Tôn Lãnh Ảnh tuy là chủ tớ nhưng tình nghĩa như huynh đệ. Cửu Ngưng Chân Đế làm điện hạ nhưng xem Tôn Lãnh Ảnh như trưởng bối.