- Không thể nói như vậy được. Có câu nói này nói rất đúng, nước phù sa không chảy ruộng ngoài. Nhị sư muội vừa xinh đẹp vừa có thiên phú, nhân tâm diệu thủ. Cô nương tốt như vậy, biết kiếm đâu ra? Cô nương tốt như vậy, không thể để cho Vạn Thọ quốc cướp mất.
Lý Thất Dạ nhìn nàng một lúc, cười nói:
- Ngươi muốn bảo vệ sư muội của ngươi hay muốn chống đối với Vạn Thọ quốc?
- Cả hai đều đúng.
Bị Lý Thất Dạ nói toạc, Phạm Diệu Chân không hề đỏ mặt, hào hùng nói:
- Nhị sư muội xinh đẹp lãnh ngạo, nhân tâm thánh thủ, dĩ nhiên phải gả cho thiên tài Trường Sinh cốc chúng ta, chẳng hạn như đại sư huynh vậy. Còn Vạn Thọ quốc ư, hừ hừ, bổn cô nương từ lâu đã không ưa đám sói vô ơn bội nghĩa ấy. Làm đại sư tỷ, ta có nghĩa vụ phải đả kích đám sói vô ơn đó.
Phạm Diệu Chân nói rất thẳng thắn, không hề che giấu. Nàng nói như vậy không phải là bởi vì ân oán cá nhân.
Vạn Thọ quốc nhận mình là quốc gia mạnh nhất Trường Sinh đạo thống. Bọn họ thèm khát Trường Sinh cốc không phải ngày một ngày hai. Vạn Thọ quốc từ lâu đã muốn chiếm chỗ, thế nhưng kiêng kỵ Trường Sinh cốc sâu không lường được nên không dám ra tay.
Phạm Diệu Chân là đại sư tỷ của thế hệ trẻ, đừng thấy nàng bình thường khùng điên, thế nhưng nàng có trí tuệ cùng tầm nhìn mà không đệ tử nào sánh được. Nàng rất rõ chuyện Trường Sinh cốc thèm khát địa vị của Trường Sinh cốc, vì vậy nàng luôn cảnh giác cùng thù địch Vạn Thọ quốc.
- Chuyện này cũng không liên quan gì tới ta.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nhẹ.
- Ai nói không liên quan tới ngươi chứ.
Phạm Diệu Chân lườm hắn, buồn bực nói:
- Ngươi là thủ tịch đệ tử của Trường Sinh cốc chúng ta. Đã là thủ tịch đệ tử thì phải có nghĩa vụ giữ gìn Trường Sinh cốc, ngươi nói có đúng không?
- Dù vậy...
Lý Thất Dạ sờ cằm nói rằng:
- Thế nhưng làm thủ tịch đệ tử không có nghĩa vụ phải đi tán gái. Đương nhiên, nếu như ngươi thật sự muốn đả kích Vạn Thọ quốc thì ngươi phải cho ta một ít chỗ tốt. Có câu nói này nói rất đúng, có tiền có thể xui ma khiển quỷ.
- Hừ, chỗ tốt không phải không có, thế nhưng ngươi phải đánh gãy nhuệ khí của Độc Vương. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải cưa đổ nhị sư muội, nhị sư muội là hòn ngọc quý của Trường Sinh cốc, không thể để người ngoài cướp mất.
Phạm Diệu Chân trừng Lý Thất Dạ, không hài lòng nói.
- Cưa đổ nhị sư muội?
Lý Thất Dạ nhìn Phạm Diệu Chân, cười tủm tỉm:
- Bình thường thì ta sẽ không làm chuyện này. Lẽ nào ngươi muốn mua một tặng một, đại sư tỷ ngươi cũng gả theo?
- Ngươi nghĩ hay thật!
Phạm Diệu Chân lập tức đỏ mặt. Dù sao nàng cũng là con gái mới lớn, cho dù nàng to gan cách mấy thì khi nói tới đề tài này thì cũng cảm thấy thẹn thùng.
Phạm Diệu Chân hung dữ nhìn Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Hừ, ngươi thật tham lam, muốn hưởng phúc tề nhân, thúi tha! Hừ hừ, muốn tán tỉnh sư tỷ muội chúng ta, chờ ngươi lập được công lao thì hãy tính tiếp. Nếu như ngươi có thể đánh tan Vạn Thọ quốc thì đừng nói ta gả ngươi, nói không chừng ngươi có thể cưới ba mỹ nhân Bách Hoa cốc một lượt.
Phạm Diệu Chân chỉ nói giỡn chơi mà thôi. Thế nhưng, rất hiển nhiên, nàng luôn xem Vạn Thọ quốc là họa lớn, là một mầm họa của Trường Sinh cốc. Cho nên nàng mới mong muốn đánh tan Vạn Thọ quốc.
- Lời của ngươi khiến con tim ta đập thình thịch. Một lần ôm ba mỹ, đúng là chuyện hương diễm mê người.
Lý Thất Dạ mỉm cười.
- Hừ, chờ ngươi đánh tan Vạn Thọ quốc xong thì tiếp tục nằm mơ cũng không muộn. Hừ, bây giờ mà đòi một lần ôm ba mỹ, mơ đi cưng!
Phạm Diệu Chân đỏ mặt, hung dữ nhìn Lý Thất Dạ.
- Nói như vậy... ngươi rất coi trọng ta, rất tin tưởng ta, tin rằng ta nhất định có thể đánh tan Vạn Thọ quốc.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói rằng:
- Được mỹ nữ coi trọng, khiến ta thụ sủng nhược kinh. Ta cũng không ngờ ta lại có bản lĩnh mạnh mẽ như vậy.
Đương nhiên, Lý Thất Dạ chẳng hề có vẻ thụ sủng nhược kinh.
- Bớt mồm mép.
Phạm Diệu Chân lườm Lý Thất Dạ, nói rằng:
- Vị trí thủ tịch đệ tử Trường Sinh cốc đâu phải thứ tùy tiện mà ai muốn ngồi thì ngồi. Lấy trí tuệ của sư tôn ta, phàm phu tục tử làm sao có thể phỏng đoán!
Phạm Diệu Chân nói rất thản nhiên. Rất hiển nhiên, nàng rất tin tưởng Trường Sinh chân nhân.
- Nói khiến ta có hơi lâng lâng.
Lý Thất Dạ vuốt cằm, cười nói:
- Thế nhưng, nếu như ta bất phàm như vậy thì không phải ai cũng có thể gả cho ta.Coi như là đế nữ hay tiên tử thì cũng chỉ xứng làm nha hoàn rửa chân cho ta mà thôi.
- Ta biết ngươi thối tha đáng ghét lâu rồi, đừng mồm mép thể hiện mình nữa. Kẻ địch đã tấn công tới đại bản doanh của chúng ta, còn không mau giúp ta đánh tan uy phong của hắn.
Nói tới đây, Phạm Diệu Chân mặc kệ Lý Thất Dạ có đồng ý hay không, kéo hắn bỏ chạy ra ngoài.
Ở bên ngoài, Mục Nhã Lan đích thân tiếp đón Độc Vương Hoàng Quyền Uy đến từ Vạn Thọ quốc!
- Hoàng đạo huynh bôn ba vạm dặm, đi đường cực khổ rồi.
Nhìn thấy Độc Vương Hoàng Quyền Uy, Mục Nhã Lan ôm quyền nói, thái độ lạnh lùng xa cách, bảy phần khách khí, ba phần xa lánh.
Bất luận là lúc nào, Mục Nhã Lan cũng như hàn mai ngạo tuyết, thái độ hời hợt lạnh lùng, dường như đối với bất cứ ai thì nàng cũng xa cách như vậy.
- Nào có, nào có! Mục sư muội mời, xa mấy cũng tới. Chỉ cần một câu nói của Mục sư muội, mệt nhọc cách mấy cũng không sao!
Độc Vương Hoàng Quyền Uy tinh thần phấn chấn, đôi mắt tràn đầy tình cảm ái mộ. Ánh mắt tham lam nhìn Mục Nhã Lan, dường như nhìn ngắm trăm lần cũng không thấy chán.
Hoàng Quyền Uy tuy được gọi là Độc Vương thế nhưng thực tế tuổi cũng không lớn. Hắn rất trẻ tuổi, ăn mặc quần áo màu xanh, có mấy phần phong độ, thoạt nhìn cứ như một gã thư sinh. Thế nhưng hắn quanh năm sống gần độc vật nên lây dính âm khí, khiến người ta không rét mà run.
Độc Vương Hoàng Quyền Uy là đệ tử Vạn Thọ quốc, cũng là thiên tài của Vạn Thọ quốc, là sư đệ của Hồi Xuân công tử. Thế nhưng con đường của hắn khác với Hồi Xuân công tử.
Độc Vương Hoàng Quyền Uy nghiên cứu dược lý, thế nhưng hắn yêu thích độc thảo độc trùng hơn, độc thuật tu luyện rất sâu.
Độc Vương Hoàng Quyền Uy ái mộ Mục Nhã Lan không phải chuyện bí mật. Hơn nữa Hoàng Quyền Uy tự nhận mình cao thượng, cho rằng độc thuật của mình không có đối thủ, rất xứng đôi với Mục Nhã Lan y thuật vô song. Huống chi hắn xuất thân từ Vạn Thọ quốc, rất xứng đôi với Trường Sinh cốc.
Còn phần trưởng bối Vạn Thọ quốc thì cũng vui vẻ muốn chuyện này thành công. Nếu như Hoàng Quyền Uy có thể cưới được đệ tử thiên tài của Trường Sinh cốc thì đối với Vạn Thọ quốc bọn họ, chỉ có trăm lợi chứ không có hại.
- Ta có một bệnh nhân, là một vị trưởng bối dòng bên của Trường Sinh cốc. Khi hắn vào thâm cốc hái thuốc đã không cẩn thận trúng độc. Loại độc này rất hung mãnh, không thể nào tiêu trừ tận gốc, tiểu muội cũng bó tay toàn tập. Hoàng đạo huynh độc thuật vô song, vì vậy mới xin mời Hoàng đạo huynh ra tay giúp đỡ.
Mục Nhã Lan nói chậm.