Bóng dáng hừ lạnh, nói:
- Ta nhất định nhìn thấy mặt trời, ta nhất định bao trùm cửu giới...
- Xem ra ta nói nãy giờ là hoàn toàn phí lời.
Lý Thất Dạ lạnh lùng chen ngang lời của hắn.
- Từ điểm này, ta thật sự nhàm chán ngươi, bao nhiêu năm rồi, chính ngươi vẫn không dám đối mặt với lựa chọn của mình, không dám đối mặt với kết cục do mình tạo ra. Nói thật, ngươi còn kém hơn cả con gái của ngươi, nàng rơi vào vận mệnh bi thảm, nàng trải qua bao nhiêu thống khổ ngươi không thể tưởng tượng nổi, tất cả là do ngươi ban tặng...
-... Mặc dù nói con gái của ngươi nàng hận ngươi, nhưng mà nàng không có oán hận tới bây giờ, thời gian trôi qua tất cả đã thành mây khói...
Lý Thất Dạ chậm rãi nói.
- Đừng nói nữa, đừng nói nữa, im ngay!
Vừa nhắc tới Tô Ngọc Hà, bóng dáng này kêu to, không khỏi ôm đầu, không muốn nghe tiếp, bởi vì đó là tâm ma của hắn.
- Hôm nay ta tới đây trừ nói phục ngươi ra, đồng thời cũng mang cho ngươi một tin tức tốt.
Lý Thất Dạ lãnh đạm nói:
- Ta đã mai táng thi cốt của nàng ở nơi an bình nhất, đối với nàng mà nói, tất cả chấp niệm đã tan thành mây khói, nàng đã buông bỏ, bạo quân cũng được, nàng không oán hận, trong tương lai nàng sẽ đi về vãng sinh.
Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn qua bóng dáng, chậm rãi nói:
- Hoặc là nói, ngươi có thể cân nhắc buông bỏ tất cả, bạo quân cũng tốt, con gái của ngươi cũng được, quản chi là tâm ma, tất cả cho nó đi đi, chỉ có như vậy ngươi mới có thể giải thoát...
- Không...
Bóng dáng này ôm đầu, rống to lên:
- Tuyệt đối không, ta nhất định sẽ thấy ánh mặt trời, sẽ quay về cửu giới.
Lý Thất Dạ nhìn qua hắn, nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Ta chỉ có thể nói, ta rất thất vọng, vốn ta không muốn dùng thủ đoạn như thế bức ngươi, đáng tiếc đây là lựa chọn của ngươi, hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể đối mặt với lựa chọn của mình.
Nói xong Lý Thất Dạ lấy một cái bình ra, một bình hoa vẽ hoa mai ra, đây là thời điểm Tô Ngọc Hà chia tay đưa cho Lý Thất Dạ.
- Không!
Nhìn thấy bình mai kia, bóng dáng kêu to một tiếng giống như gặp quỷ, sợ hãi lui ra sau một bước.
Bình hoa mai này Tô Ngọc Hà từng yêu thích nhất, thời điểm nàng gả cho bạo quân, làm phụ thân hắn đã gả nàng thay cho một nha hoàn xấu xí.
Thời điểm Tô Ngọc Hà thống khổ nhất, nàng chỉ có ôm bình mai này thổ lộ tất cả, mong ngóng quang minh.
Nhìn thấy bình mai này, làm cho bóng dáng nhớ lại tất cả, đây là tâm ma của hắn, hắn không nguyện ý đi đối mặt với nó.
- Không...
Bóng dáng kêu lên:
- Nhanh lấy nó đi, nhanh lấy nó đi, không...
- Đã trễ rồi!
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Đây là lựa chọn của ngươi, nếu ngươi đã lựa chọn thì nên đối mặt với nó.
- Không...
Bóng dáng không biết lấy dùng khí từ đâu đánh về bình mai, muốn đánh nát bình mai này, nhưng mà hắn tới gần bình mai thì hắn hoảng sợ, lập tức lui ra phía sau từng bước, điên cuồng lắc đầu, nói:
- Ta không thể, ta không thể, ta không thể làm như thế, đây là Hà nhi yêu nhất, ta không thể...
- Ah...
Thời điểm này bóng dáng kêu thảm thiết, trong người hắn có thứ gì đó muốn xé rách thân thể của hắn ra,hắn vùng vẫy giành lấy sự sống lui ra phía sau, muốn ngăn cản cái gì đó trong cơ thể.
- Không...
Cuối cùng nhất bóng dáng không áp được, hét thảm một tiếng sau đó thân thể của hắn bị xé ra, từ trong cơ thể của hắn có một bóng dáng giống như đúc chui ra, bóng dáng này vừa chui ra thì lập tức thôn phệ hắn, lập tức trốn vào trong động, trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi.
Oanh!
Bóng dáng biến mất không còn, tất cả ma khí rút lui như thủy triều, trong nháy mắt toàn bộ thu vào mặt đất.
- Đây chính là tâm ma!
Lý Thất Dạ nhìn thấy bóng dáng trốn vào nơi sâu nhất dưới đất, chậm rãi nói ra.
Nhìn thấy bóng dáng này trốn xuống đất, Tam Quỷ Gia thở ra một hơi, đối kháng mấy vạn năm, rốt cuộc đã chấm dứt rồi, tất cả tan thành mây khí.
Sau đó buông lỏng một hơi, Tam Quỷ Gia nói:
- Hắn còn có thể trở về không?
Mặc dù nói bóng dáng bị tâm ma thôn phệ, nhưng mà không đại biểu hắn diệt vong, hiện tại chỉ là tâm ma chiếm cứ ý thức của hắn mà thôi, nếu như một ngày nào đó hắn có thể trấn áp tâm ma, hắn có thể trở lại lần nữa.
- Đặt bình mai ở chỗ này, trấn áp ở nơi đây, chỉ cần còn bình mai thì hắn cũng không đi ra, hắn không đối kháng được tâm ma của mình, trừ khi hắn buông tất cả, mà thời điểm hắn buông tất cả thì hắn sẽ hiểu hắn nên chọn lựa thế nào.
Lý Thất Dạ nói ra.
Tam Quỷ Gia nghe thấy thì buông lỏng tâm thần, dựa theo Lý Thất Dạ làm.
Sau khi rời khỏi mặt đất, Lý Thất Dạ lạnh lùng nhìn Tam Quỷ Gia, nói:
- Đây là lực lượng mà ngươi muốn, cho dù ngươi đạt được lực lượng này, ngươi cảm thấy có kết cục thế nào? Biến thành bạo quân? Hay là biến thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ? . ngôn tình sủng
Tam Quỷ Gia phục bái, xấu hổ nói:
- Là ta nhất thời hồ đồ, hại cả Tẩy Nhan Cổ Phái, làm hại mọi người trải qua vài vạn năm cực khổ.
Lý Thất Dạ thở dài một hơi, không nói cái gì mà rời đi.
Sau khi đại chiến chấm dứt, chỉnh thể Nhân Hoàng Giới trở nên bình tĩnh, thế hệ trước ngủ say không xuất thế, thế hệ trẻ không phải bế quan tu luyện thì trở nên ít xuất hiện.
Đại thế tương khải, thiên mệnh tương thành, thời đại này vốn nên náo nhiệt mới đúng, nhưng mà hiện tại Nhân Hoàng Giới vô cùng bình tĩnh, lâm vào trong an bình.
Nhân Hoàng Giới bình tĩnh, đó là chuyện không có biện pháp, đổi vào thời đại khác, đại thế tương khải, thiên mệnh tương thành, Nhân Hoàng Giới tuyệt đối vô cùng náo nhiệt, thiên tài xuất hiện lớp lớp, rất nhiều lão tổ đế thống tiên môn rời núi, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ chuẩn bị tranh đoạt thiên mệnh.
Trong những năm tháng này tuyệt đối là rầm rộ mạnh mẽ, sóng dậy ầm ầm, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, thiên tài quyết đấu, môn phái giết chóc, tất cả sẽ náo nhiệt.
Nhưng mà bây giờ tất cả đã bình tĩnh trở lại, bởi vì tranh giành thiên mệnh còn chưa bắt đầu đã có kết quả, người trong Nhân Hoàng Giới cũng biết, đương thời thiên mệnh không phải của Lý Thất Dạ thì không ai hơn, đã không có ai có thể tranh giành thiên mệnh với Lý Thất Dạ.
Chính vì như thế, Nhân Hoàng Giới trở nên bình tĩnh, vô cùng an bình.
Một đoạn cuộc sống này, Lý Thất DẠ cũng không ra ngoài, hắn ở Tẩy Nhan Cổ Phái, hắn không hỏi mọi việc, chỉ an tâm tu luyện.
Trong thời gian này, Ma Cô cuối cùng cũng xoay chuyển đạo quan, bởi vì nàng biết rõ một ngày nào đó phải rời khỏi, rời khỏi Nhân Hoàng Giới, rời khỏi cửu giới, nàng quay về đạo quan, đây là vì lưu lại di sản cho Thiên Đạo Viện.
Dù sao đối với Ma Cô mà nói, Thiên Đạo Viện là nhà của nàng, nàng đương nhiên hy vọng Thiên Đạo Viện có thể bắt nguồn xa, dòng chảy dài, có thể truyền thừa xuống, cho nên Ma Cô hy vọng trước khi mình rời đi có thể làm ít chuyện cho Thiên Đạo Viện.