Nghe vậy, lão tổ cùng đồng hành hít sâu một hơi, hai mắt lóe lên cảm xúc hưng phấn.
Dù sao, tới tuổi tác của bọn họ thì huyết khí đã khô cạn, thọ nguyên sắp hết, nên bọn họ khát vọng trường sinh bất tử hơn ai hết. Nếu như có thứ có thể giúp bọn họ trường sinh bất tử, như vậy thì bọn họ sẽ bất chấp mọi giá.
Xác chết xuất hiện đã khiến một vài lão tổ ở Minh Lạc thành cản giác, xác chết vì sao sống lại? Sợ rằng thật sự có ảo diệu trường sinh bất tử, cho nên, có người đã bắt đầu tính toán.
Bên trong Thiên Vận phế tích, chỉ thấy từng bộ xác chết bò dậy, đi tới đồng điện.
Nhìn từng bộ xác chết bò ra ngoài, đi tới đồng điện, Lâm Diệc Tuyết sợ hãi nổi hết da gà. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị đáng sợ như thế.
Trong nháy mắt, những xác chết này đã bao vây ba người Lý Thất Dạ.
- Tính sao bây giờ?
Lâm Diệc Tuyết chưa từng trải qua sóng gió, nên khi nhìn thấy nhiều xác chết bao vây như thế, nội tâm run rẩy, nhỏ giọng hỏi Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ chỉ mỉm cười, búng nhẹ ngón tay, giữa ngón tay lóe lên hoa lửa, một vài tia hoa lửa bắn ra ngoài, rơi lên trên người những bộ xác chết này.
"Bồng..."
Khi hoa lửa rơi trúng người thì xác chết bốc cháy, xác chết chưa kịp giãy dụa thì đã bị thiêu rụi trong tiếng "bồng" này. Chỉ thấy từng bộ xác chết bị đốt thành tro, tất cả tro tàn cuốn bay theo gió.
Nhìn thấy một màn này, Ngô Hữu Chính run rẩy. Nếu như hoa lửa này dính lên người mình thì mình cũng sẽ như những bộ xác chết này, nháy mắt bị đốt thành tro bụi, cuốn bay theo gió, không có cơ hội giãy dụa.
Mặc dù Lý Thất Dạ búng nhẹ ra một vài tia hoa lửa thiêu đốt xác chết, thế nhưng hắn vẫn chừa lại một bộ xác chết.
Bộ xác chết này còn chưa kịp tấn công Lý Thất Dạ thì Lý Thất Dạ đã xòe bàn tay trấn áp nó. Lý Thất Dạ bắt lấy nó, xoay người đi vào bên trong đồng điện.
Ngô Hữu Chính cùng Lâm Diệc Tuyết sợ còn có xác chết leo lên, cho nên vội vàng đi theo Lý Thất Dạ trở vào đồng điện, khóa chặt cửa chính của đồng điện.
Sau khi Lý Thất Dạ bắt xác chết vào đồng điện thì lật tay chưởng một cái, trấn áp nó.
- Công tử muốn làm gì vậy?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ trấn áp xác chết, Ngô Hữu Chính tò mò.
- Nghiên cứu một chút.
Lý Thất Dạ cười nhạt, ánh mắt lạnh căm, giống như nến thần chiếu lên bộ xác chết này.
- Người chết thì có gì mà nghiên cứu chứ.
Lâm Diệc Tuyết run rẩy, nói thầm một câu, lùi lại một bước.
Lúc này, Lý Thất Dạ ra tay. Chỉ thấy bàn tay của hắn xòe ra, không hề có động tác dư thừa. Chỉ nghe tiếng "xuy" vang lên, khi ngón tay của Lý Thất Dạ vừa nhấn tới thì xác chết bắt đầu lột xác.
Vào lúc này, dưới sự khống chế của Lý Thất Dạ, lớp da bên ngoài của xác chết bị lột ra từng tấc một, nói chính xác hơn là bị lột xuống từng tấc một.
Nhìn thấy lớp da của xác chết bị lột xuống từng tấc một, Lâm Diệc Tuyết thấy mà rùng mình, không dám nhìn nhiều, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Động tác của Lý Thất Dạ như nước chảy mây trôi, trong nháy mắt, xác chết bị lột da sạch sẽ, dưới lớp da là một thứ khô quắt, không hề có bất kỳ sinh cơ nào hết.
- Đúng thật là người chết.
Nhìn thấy phía sau lớp da không hề có bất kỳ huyết khí nào hết, không hề có bất kỳ sinh cơ nào hết, cơ bắp khô sơ như gỗ, thế nhưng vẫn bảo trì dáng vẻ ban đầu, giống như trong nháy mắt bị hút hết tất cả tinh hoa, thế nhưng lại không có bất kỳ thứ gì tan vỡ, hình ảnh này, hết sức quỷ dị.
- Sao... sao lại như thế?
Nhìn thấy xác chết này không giống với những xác chết bình thường, Ngô Hữu Chính giật mình.
Bạch Lan thành trong vòng một đêm bị nuốt chửng đã rất khó tin, đã rất quỷ dị lắm rồi.
Thế nhưng bây giờ cư dân mất tích của Bạch Lan thành lại xuất hiện ở Minh Lạc thành, hai thành xa nhau ngàn vạn dặm, hơn nữa xác chết của cư dân Bạch Lan thành lại còn quỷ dị như thế, khiến Ngô Hữu Chính không đoán được nguyên nhân.
- Bị thôn phệ.
Lý Thất Dạ không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt nói:
- Bọn họ chẳng qua chỉ là khôi lỗi mà thôi.
- Khôi lỗi...
Ngô Hữu Chính giật mình, thế nhưng nghĩ lại thì những cư dân này trở thành khôi lỗi cũng không có gì là lạ, bằng không thì làm sao lại phục sinh, làm sao lại bò khỏi mặt đất giết người? E rằng đằng sau đó hắc thủ khủng bố đang thao túng.
- Đây... đây... đây là do hắc ám thao túng bọn ho?
Ngô Hữu Chính giật mình.
Lý Thất Dạ không trả lời Ngô Hữu Chính, ngón tay búng một cái, xác chết bị lột da bắt đầu bị chia cắt.
Từng khối cơ bắp của xác chết được cắt ra nguyên vẹn, gân mạch của xác chết cũng được rút ra nguyên vẹn. Ngay sau đó, ngũ tạng lục phủ của xác chết cũng được lấy ra, sau đó ngũ tạng lục phủ hoàn chỉnh bắt đầu tách ra từng lớp hơn, là tự động tách ra, không hề có chút xíu vết cắt nào hết.
- Ọe...
Lúc này, Lâm Diệc Tuyết vốn quay sang hướng khác không kiềm được mà lén nhìn một cái, nhìn thấy xác chết bị lột hoàn toàn, da đầu của nàng tê rần, nôn mửa liên tục, sợ hãi chạy đi.
Lý Thất Dạ không quan tâm đến chuyện Lâm Diệc Tuyết bị hù sợ, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm xác chết bị lột, ánh mắt rà soát hết chỗ này đến chỗ khác. Mặt khác dưới sự khống chế của hắn, xác chết tách ra từng tấc một, hơn nữa còn được tách rất hoàn chỉnh.
Do vậy xác chết bị phân giải có thể ráp lại, hơn nữa không chỉ ráp lại không thôi, mà còn hoàn chỉnh không hề hư hao. Nói khoa trương hơn chính là không mất một cọng lông.
Cuối cùng, sau khi tách xong nguyên bộ xác chết thì Lý Thất Dạ lấy ra một thứ từ trong xác chết.
Lý Thất Dạ lấy thứ này ra, giơ lên trước mắt quan sát tỉ mỉ.
Ngô Hữu Chính vội nhìn, phát hiện thứ Lý Thất Dạ lấy ra chẳng qua chỉ là một viên đá nhỏ mà thôi. Viên đá nhỏ này chỉ lớn cỡ ngón út, nhẵn nhụi, tối màu, có hơi phát sáng, thoạt nhìn hết sức kỳ quái.
Bởi vì, bên trong cơ thể của con người làm gì mà có một viên đá như thế chứ.
- Công tử, đây là vật gì?
Nhìn thấy Lý Thất Dạ quan sát viên đá này, Ngô Hữu Chính không khỏi tò mò.
- Hạt giống.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.
- Hạt giống?
Ngô Hữu Chính nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên, ngẩn người, nói:
- Hạt giống gì?
Bên trong xác chết có hạt giống, đây là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện như thế, đúng là hết sức quỷ dị.