- Nếu như ta giết nhiều hơn thì đại ca phải mua một bao kiếm trúc của ta nhé...
- Không có hứng thú.
Lý Thất Dạ không nhiều hứng thú.
- Giết ---
Cùng lúc, Chu Chí Khôn quát lạnh. Hắn không xông lên mà hạ lệnh tất cả cường giả xông lên.
- Giết ---
Hạ quận chúa cùng Miêu Lỗi cùng vội vàng hạ lệnh để cường giả bên cạnh mình giết về phía Lý Thất Dạ.
- Giết ---
Mấy nghìn cường giả gào lớn. "Đùng", trong nháy mắt, từng món binh khí đánh về phía ba người Lý Thất Dạ, có bảo tháp, có chiến kích, có trường đao... mỗi món binh khí khi đánh tới đều làm núi rung đất chuyển. Bọn họ không hề nương tay, muốn đánh ba người Lý Thất Dạ thành thịt vụn.
- Không ổn ---
Nhìn thấy thần quang ngút trời, mấy nghìn cường giả đồng loạt ra tay, hù không ít người tái mét.
- Cứ quyết định như vậy đi, ai giết nhiều hơn thì người đó thắng.
Lúc này, Bình Thành công tử bất chấp Lý Thất Dạ có đồng ý hay không, vô cùng không biết xấu hổ, hơn nữa lại còn ra tay trước, khi Lý Thất Dạ còn chưa ra tay thì hắn đã ném bao tải của mình về phía trước.
"Keng ---"
Kiếm vang cửu thiên, trong nháy mắt, chỉ thấy từng thanh kiếm trúc phóng thẳng lên trời, kiếm khí tung hoành, nhất là khi kiếm trúc lan tỏa kiếm mang làm cho bốn phương tám hướng nhuộm màu xanh lạnh, khiến người ta không rét mà run. Lúc này chúng nó không còn là kiếm trúc nữa mà là thần kiếm, kiếm ý rất mạnh, có thể đâm xuyên tất cả.
"Keng, keng, keng"
Tiếng kiếm ngân vang bên tai không dứt. Trong nháy mắt, tất cả kiếm trúc trút xuống như thác trời, đánh về phía kẻ địch.
- A ---
Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm thiết liên hồi, chỉ thấy máu tươi bắn lên cao, Bình Thành công tử ra tay trí mạng, từng thanh kiếm trúc đâm thủng lồng ngực của kẻ thù, đâm chết tươi bọn họ.
- Miêu hoàng chủ, mạng của ngươi, ta muốn!
Đồng thời, thanh kiếm trúc trong tay Bình Thành công tử cũng xuất chiêu, ánh kiếm so sáng cửu châu, chớp mắt đâm thủng thiên địa, đâm thẳng về phía Miêu Lỗi.
Về việc Bình Thành công tử đoạt tiên cơ, Lý Thất Dạ không có ý kiến, chỉ vung kiếm trúc trong tay mà thôi.
Lý Thất Dạ vung ra một chiêu kiếm, chiêu kiếm này quá nhanh, không ai biết Lý Thất Dạ ra tay như thế nào, thậm chí không ai nhìn thấy Lý Thất Dạ ra tay, chỉ có bản thân hắn mới biết chiêu kiếm này vung ra.
Một kiếm vung ra, thiên địa dường như yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại, vạn thế dường như đứng im.
Trong khoảnh khắc này, mọi kẻ địch giữ nguyên động tác của mình, có người xông tới, có người nhảy lên, có người vung kiếm đỡ đòn...
Trong khoảnh khắc của chiêu kiếm này, nhân vật như Chân Thần cũng cảm thấy con tim phát lạnh, bản năng mách bảo bọn họ đang gặp nguy hiểm. Thế nhưng tất cả đã muộn, cho dù bản năng nói cho bọn họ biết đang gặp nguy hiểm thế nhưng cũng không hề có tác dụng, bởi vì Lý Thất Dạ đã vung kiếm.
Chiêu kiếm này vừa được vung, càn khôn đã định. Chiêu kiếm này là chiêu kiếm nhanh nhất thế gian, vượt qua tất cả mọi thứ, ngay cả thời gian cũng trở nên chậm chạp.
"Đùng, đùng, đùng..."
Chỉ thấy từng cái đầu lâu lăn xuống đất. Một chiêu kiếm vung ra, tức thì chặt đầu hơn ngàn kẻ địch. Hơn nữa chiêu kiếm quá nhanh, người bị chặt đầu không hề có cảm giác, thân thể vẫn xông tới, hoặc nhảy lên, hoặc vung kiếm đỡ đòn.
Khi đầu lâu của bọn họ rơi lên mặt đất thì bọn họ còn nhìn thấy thân thể của mình xông tới, hoặc nhảy lên, hoặc nhìn thấy bước chân của chính mình...
Chiêu kiếm này không có từ ngữ nào để hình dung, nháy mắt chặt đứt đầu hơn ngàn kẻ địch, thậm chí bọn họ còn chẳng biết đã xảy ra chuyện gì.
Một giây sau đó, khi đầu lâu của bọn họ rơi lên mặt đất thì máu tươi chảy ra khỏi cổ tựa như suối phun. Máu tươi của hơn ngàn người cùng chảy, khiến lòng người chấn động.
- Không ---. ngôn tình sủng
Lúc này, đầu lâu rớt trên đất muốn gào lớn, thế nhưng miệng của bọn họ tuy há to nhưng lại không thể phát ra âm thanh nào.
"Ầm, ầm, ầm..."
Chỉ thấy từng bộ xác không đầu té hết ra đất, máu tươi nhuộm đỏ bùn đất, đọng thành một dòng chảy trên đất.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, thậm chí không ai rõ Lý Thất Dạ xuất kiếm như thế nào. Thế nhưng hắn chỉ cần vung kiếm trúc thì đã chém hơn một ngàn kẻ địch. Những người bị chém có cường giả Kiếm Trủng, có cao thủ Ngũ Thánh quốc, còn có chưởng môn trưởng lão đi theo Chu Chí Khôn.
Bất luận Chân Hoàng hay là Chân Thánh, thậm chí ngay cả Chân Thần thì cũng đều chết bởi một chiêu kiếm của Lý Thất Dạ.
Khủng khiếp hơn đó là, thứ trong tay Lý Thất Dạ không phải binh khí tuyệt thế, cũng không phải tổ khí, nó chỉ là một thanh kiếm trúc mà thôi. Nhưng thanh kiếm trúc này lại nháy mắt chém giết nhiều kẻ địch đến như vậy.
Khi mọi người hoàn hồn lại thì toàn thân phát lạnh, không khỏi rùng mình. Thậm chí có người sau khi hoàn hồn lại thì nôn mửa một hồi, bị mùi máu tanh xộc vào mũi hù hồn bay phách tán, nôn luôn cả mật.
"Ầm ---"
Chớp mắt, chỉ thấy sau khi Bình Thành công tử giết chết rất nhiều cường giả Ngũ Thánh quốc thì tiếp tục đánh hoàng đế Ngũ Thánh quốc không có sức chống trả.
"Keng ---"
Tiếng kiếm ngân vang không dứt, chỉ thấy lúc này kiếm trúc trong tay Bình Thành công tử phát sáng, hóa thành một thanh thần kiếm dập dờn thần quang, cổ điển đại khí, thần thánh vô thượng, thần uy tận trời.
Đối mặt với chiêu kiếm tuyệt sát này, hoàng đế Ngũ Thánh quốc gào lớn, vung tay đắp tường, muốn ngăn cẳn chiêu kiếm này của Bình Thành công tử, thế nhưng lại không hề có tác dụng.
Chỉ nghe "ầm" thật lớn. Chiêu kiếm của Bình Thành công tử lập tức đâm thủng bức tường khổng lồ, đâm thủng yết hầu của hoàng đế Ngũ Thánh quốc.
Hoàng đế Ngũ Thánh quốc trừng to hai mắt, khi Bình Thành công tử thu kiếm thì máu tươi trào khỏi yết hầu, thân thể của hắn té ngã xuống đất.
- Không hay, ta còn giết ít quá.
Bình Thành công tử quay đầu nhìn lại, nhìn thấy chiêu kiếm của Lý Thất Dạ giết nhiều kẻ địch như vậy thì líu lưỡi. Hắn lấy ra nhiều kiếm trúc như vậy, thế nhưng lại không giết nhiều bằng Lý Thất Dạ.
- Ta tới đây ---
Bình Thành công tử hét dài, chiêu kiếm bay giữa không trung, giết về phía Hạ quận chúa ở đằng xa. Hạ quận chúa tuy hạ lệnh cường giả Kiếm Trủng vây giết ba người Lý Thất Dạ, thế nhưng bản thân nàng lại là người đứng xa chiến trường nhất.
- Rút lui ---
Nhìn thấy chiêu kiếm của Bình Thành công tử đánh tới, cao thủ bảo vệ Hạ quận chúa hét lớn, vội vàng ra tay ngăn cản Bình Thành công tử.
Thế nhưng Bình Thành công tử cười lớn, tay còn lại cầm một thanh kiếm trúc, khi kiếm trúc quét tới, giống như có kiếm trời giáng xuống, mỗi một chiêu kiếm đều có uy thế tận trời.