Bảo Quy Đạo Nhân khen ngợi:
- Trong quyển sách tuyệt mật của tổ sư đúng là ghi như thế. Muốn tìm được ổ kim cương lý thì phải đuổi theo kim cương lý đến khi nào nó về hang.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Nhưng các người đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? Khi kim cương lý về hang, các người phải tỏa định cái hang đó. Nếu không thể tỏa định hang, sau khi kim cương lý đi vào sẽ biến mất, rất khó tìm được.
- Công tử yên tâm.
Bảo Quy Đạo Nhân nói ngay:
- Chúng ta có mang theo báu vật của tổ sư, chỉ cần tìm được ổ kim cương lý là tỏa định ngay, dù ẩn độn thì chúng ta cũng tìm thấy.
Lý Thất Dạ cười cười, nhìn kim cương lý bơi trước mắt. Khi kim cương lý nhảy lên sóng nước dâng lên cao, ánh nắng phản chiếu đường cong kim cương lý thật đẹp.
Chư lão Thiên Lý Hà đặt quyết tâm không theo đến ổ9 phật thổ cường quốc quyết không dừng tay.
Lý Thất Dạ nhìn một lúc sau nói với Lam Vận Trúc:
- Chúng ta đi thôi.
Lam Vận Trúc bất ngờ hỏi:
- Đi? Đi đâu? Chúng ta không đuổi theo đến ổ kim cương lý sao?
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Không đến lúc mệt mỏi thì kim cương lý sẽ không quay về hang, giờ còn lâu mới đến lúc đó. Chúng ta hãy đi chỗ khác nhìn xem.
- Đi đi.
Bảo Quy Đạo Nhân gật đầu, nói:
- Nơi này giao cho chúng ta là được, các người đi chỗ khác nhìn xem có cơ duyên gì không.
Lam Vận Trúc thấy ở lại chỗ này cũng chẳng giúp được gì, nàng từ biệt đám người Bảo Quy Đạo Nhân, đi theo Lý Thất Dạ.
- Chúng ta đi đâu bây giờ?
Sau khi từ biệt chư lão, Lam Vận Trúc hỏi:
- Đi thổ vực sao? Nghe nói thổ vực khai quật ra thứ rất ghê gớm.
- Không.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:
- Đúng là thổ vực khai quật ra thứ rất ghê gớm, nhưng phải có mạng dùng mới được.
Lam Vận Trúc liếc Lý Thất Dạ:
- Ô, đại thúc vênh váo tận trời của chúng ta sao đột nhiên trở nên nhát gan vậy? Chẳng phải đại thúc không sợ trời không sợ đất sao?
Lam Vận Trúc chớp mắt, cười duyên:
- Nếu ta không nhớ lầm thì đại thúc luôn tràn đầy tự tin, sao bây giờ đột nhiên sợ chết vậy?
Lý Thất Dạ búng trán Lam Vận Trúc, cười nói:
- Nha đầu đừng thăm dò ta, thổ vực chưa lấy mnạg ta được. Nhưng muốn có được đồ tốt trong thổ vực thì phải vào mộ, quá trình rất rắc rối và tốn thời gian. Hơn nữa ta không cần mấy thứ đó, đồ tốt ta muốn có ở nhiều chỗ, ví dụ bây giờ chúng ta sắp đi một nơi rất tốt.
Lam Vận Trúc vội hỏi:
- Chỗ nào?
Lý Thất Dạ nhìn phương xa:
- Mộc vực.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chẳng lẽ nàng không muốn kiếm một gốc dược vương hay bảo thụ gì sao?
Mắt Lam Vận Trúc sáng rực lên:
- Thần thụ giống như hoàng kim thần liễu?
- Mơ đẹp quá.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Thần thụ như hoàng kim thần liễu là độc nhất vô nhị, có được nó nói dễ hơn làm. Hoàng kim thần liễu của Thiên Lý Hà các người là tốn nhiều thời gian, tâm huyết mới di dời từ chỗ khác đến Thiên Lý Hà.
- Vì dời hoàng kim thần liễu đó tốn rất nhiều công sức, thứ như hoàng kim thần liễu nhiều lúc chỉ gặp chứ không cầu được. Nếu may mắn có thể gặp được một gốc thần thụ tương tự.
Lý Thất Dạ cười cười lắc đầu.
Lam Vận Trúc nhìn Lý Thất Dạ, tò mò hỏi:
- Đại thúc, sao ngươi biết rõ chuyện của Thiên Lý Hà chúng ta nhiều vậy?
Lam Vận Trúc là truyền nhân Thiên Lý Hà còn không biết mấy chuyện này, sư tôn của nàng, Bảo Quy Đạo Nhân cũng không biết. Lý Thất Dạ nói vanh vách như thể hắn thấy tận mắt.
Lý Thất Dạ trêu ghẹo:
- Đừng quên ta là hộ giáo nhân của Thiên Lý Hà các người. Tổ sư các người đã chỉ định ta làm hộ giáo nhân tất niên ta có điều khác với mọi người. Ta đọc nhiều sách vở, không gì không biết, không gì không làm được.
Lam Vận Trúc trừng Lý Thất Dạ:
- Xì, đại thúc đừng khoác lác nữa. Ai không biết ngươi may mắn, siêu may mắn mới được làm hộ giáo nhân của chúng ta.
Miệng nói vậy nhưng trong lòng Lam Vận Trúc rõ ràng tổ sư chọn Lý Thất Dạ làm hộ giáo nhân là có lý do, tuy nàng không biết cụ thể.
Mộc vực là một trong năm đại vực đệ nhất hung mộ. Trong mộc vực cổ thụ chọc trời, sức sống dạt dào. Có thể nói trong năm đại vực đệ nhất hung mộ thì mộc vực có sức sống nhất.
Trong mộc vực dãy núi trập tùng, sông nước vây quanh, thức nước ầm ầm, rậm rạp um tùm, tràn ngập sự sống. Khi bước vào mộc vực, người không biết chuyện còn tưởng đang ở rừng rậm cổ xưa nào đó trong U Thánh giới.
Trong mộc vực ưng bay thú chạy, cổ thụ chọc trời. Mộc vực có thứ bên ngoài không có, đó là cây cối biết chạy. Nói đúng hơn là một số dược vương, bảo thụ phi thiên độn địa.
Trong đệ nhất hung mộ nếu muốn hái đan dược tiên thảo thì mộc vực là địa điểm tốt nhất. Ai đến mộc vực đều rất hưng pấn, vì mộc vực như một dược viên lớn, tại đây có đủ đan dược, có tốt có xấu, có cả dược vương.
Mỗi lần đệ nhất hung mộ mở ra thì mộc vực rất được dược sư yêu thích, nhiều tu sĩ cũng đến đây.
So sánh với vực khác, mức độ nguy hiểm trong mộc vực thấp hơn, không phải vì nơi này là thiên đường đào báu vật. So sánh với chỗ khác, mộc vực thích hợp cho tu sĩ đạo hạnh thấp, đặc biệt là những tán tu, tiểu môn tiểu phái.
Trong kim vực ngươi không biết sẽ đào được cái gì dưới hạt cát, có thể là báu vật, có khi là một bầy phệ kim trùng, hoặc nguy hiểm tà ác nào đó.
Trong thủy vực, ngươi không biết dưới nước có cái gì, khu vực biển nào có nguy hiểm. Không chừng đang đi trên mặt nước thì bên dưới chui lên một con thủy yêu to ăn thịt ngươi.
Mộc vực thì khác, nếu không có dã tâm gì, chỉ muốn kiếm chút đỉnh tiền, không vào sâu trong núi rừng trập trừng, chỉ lòng vòng ở ngoài rìa hái đan thảo thì tuyệt đối an toàn.
Mộc vực chuyên sinh sản linh dược đan thảo, ở lối vào cũng có rất nhiều linh dược đan thảo, toàn loại bình thường nhưng rất tươi tốt.
Đối với tán tu, tu sĩ tiểu môn tiểu phái thì mộc vực là chỗ kiếm ít tiền tốt nhất. Mạo hiểm nhỏ, thu hoạch không kém. Vì vậy tán tu, tu sĩ tiểu môn tiểu phái điểm dừng chân ở mộc vực là điều tuyệt vời.
Lam Vận Trúc theo Lý Thất Dạ đến mộc vực, đập vào mặt là mùi thuốc khiến nàng hít sâu một hơi.
- Ngân phong thảo, thanh đan quả, bách xà diệp . . .
Lam Vận Trúc nhỏ giọng nói:
- Nơi này đúng là chỗ tốt sinh sản linh dược.
Lý Thất Dạ bất ngời nhìn Lam Vận Trúc.
Cảm nhận ánh mắt của Lý Thất Dạ, Lam Vận Trúc liếc hắn:
- Như thế nào? Lạ lắm sao? Tuy ta không phải dược sư nhưng biết chút ít đan thảo linh dược bình thường. Thiên Lý Hà chúng ta là đế thống tiên môn, có mảng lớn dược điền.
Lý Thất Dạ mỉm cười, không nói gì thêm.
Lam Vận Trúc hưng phấn nói:
- Chỗ này có đầy đan dược, chúng ta hái chút ít đem về đi.
Lý Thất Dạ hếch cằm nói:
- Thật có lỗi, nàng nói mấy thứ như ngân phong thảo, thanh đan quả không có phần của nàng.
Lam Vận Trúc ngước mắt nhìn, ngọn núi trước mặt trụi lũi. Trừ cây cối bình thường ra đồi núi bị người nhổ sạch, không có bóng một linh dược.