Mục lục
Truyện Chí Tôn Kiếm Tiên - Lý Thất Dạ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuồng Ngưu đã mở miệng, đám người Bát Tí Kim Long cũng không còn xấu hổ nữa. Bát Tí Kim Long hí hửng nói:

- Công tử, cho chúng ta mở mang tầm mắt đi, xem xem vật trường sinh rốt cuộc thần kỳ cỡ nào.

- Công tử, thứ đó là một gốc thiên thảo phải không?

Độc Phượng Thần Cơ cũng không nhịn nổi, vội hỏi.

- Thôi được, đã các ngươi muốn xem, như vậy thì cho các ngươi xem.

Lý Thất Dạ mỉm cười, lấy ra đống bùn đen, đưa cho bọn họ.

Người đầu tiên nhận bùn đen chính là Cuồng Ngưu. Khi Cuồng Ngưu chạm vào bùn đen thì không khỏi sững sờ, ngơ ngác nhìn đống bùn đen trước mắt.

- Công tử, ngươi đang giỡn với ta phải không? Đống bùn này mà là vật trường sinh sao, không phải là đống bùn bên đường hay sao?

Cuồng Ngưu nhìn bùn đen trong tay, mặt mày choáng váng.

- Ngu xuẩn.


Bệnh Quân quất tay lên ót Cuồng Ngưu, trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Bùn đất bên đường nhà ngươi có sinh cơ mênh mông như vậy sao? Có khí tức nuôi dưỡng ba ngàn thế giới như vậy sao? Nếu có thì ngươi chính là Đại La Kim Tiên, làm gì bị nhốt ở cái nơi ngay cả cứt chim cũng không có này?

Bệnh Quân quất xuống, Cuồng Ngưu lập tức tỉnh ngộ, nhìn bùn đen trong tay, gãi đầu nói rằng:

- Bệnh Quân nói có đạo lý, hình như đúng là như vậy.

- Đây là bùn gì? Là tiên bùn sao?

Viêm Vũ Sinh cẩn thận xem xét đống bùn đen này, giật mình nói rằng:

- Đây là lần đầu tiên ta thấy thứ bùn thần kỳ như vậy. Đống bùn đen này giống như có thể nuôi dưỡng ba ngàn thế giới.

- Nếu như thế gian thật sự có tiên thì gọi nó là tiên bùn cũng không quá phận.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói rằng:

- Thế nhưng thế gian vô tiên, nên nó là bùn gì thì không thể nói rõ.

- Nếu như thế gian vô tiên, như vậy đây là bùn gì?

Độc Phương Thần Cơ ngạc nhiên, nhìn đống bùn đen này, nói:

- Ta cảm thấy đống bùn đen này có thể trồng ra tiên thao, thậm chí có thể trồng ra một thế giới.

- Muốn trồng tiên thảo thì cũng phải có hạt giống tiên thảo, muốn trồn thế giới thì cũng phải có hạt giống thế giới, không thì không bột đố gột nên hồ.

- Thứ này... thứ này thật sự có thể trồng ra thế giới sao?

Bát Tí Kim Long trợn trừng hai mắt nhìn đống bùn đen.

- Ngươi có hạt giống thế giới sao?

Lý Thất Dạ nhìn hắn.

- Ách...

Bát Tí Kim Long tự hỏi, hắn chưa từng nhìn thấy hạt giống thế giới, cũng không biết phàm thế của vật này hay không.

- Công tử nói thế gian vô tiên, nếu như thế gian vô tiên thì đây không phải là tiên thổ. Như vậy thổ này tới từ đâu?

Vấn đề của Bệnh Quân sâu sắc hơn đám người Bát Tí Kim Long. Đám người Bát Tí Kim Long chỉ dừng ở cấp độ bảo vật tiên trân mà thôi.

- Chuyện này không thể nói.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

- Có nhiều thứ, các ngươi không có khả năng dính vào.

- Ha ha ha, công tử, dù sao ở trong này cũng không có ai khác, nói nghe chút đi.

Cuồng Ngưu miềng mồm thẳng bụng, cười hắc hắc, nói.

- Muốn nói cho ngươi biết à?

Lý Thất Dạ nhìn Cuồng Ngưu, cười nhạt, chỉ thiên địa, nói chậm:

- Ngươi cảm thấy Hồng Hoang Thiên Lao dùng để cầm tù ai? Chẳng lẽ tồn tại cỡ các ngươi sao? Không phải, hơn nữa thứ nó cầm tù không phải là thân thể của các ngươi. Có nhìn thấy Tử Khanh không...

Nói tới đây, Lý Thất Dạ chỉ Tử Khanh, lạnh nhạt nói:

- Trong đó từng nhốt một sinh linh, Hồng Hoang Thiên Lao này được chế tạo cho hắn. Còn các ngươi chỉ là con muỗi rơi vào trong này mà thôi...

-... Nhìn thấy cát vàng ở đây không?

Lý Thất Dạ chỉ đầy trời cát vàng, nói:

- Biết cát vàng vì sao kết tinh không? Bởi vì bị sinh linh bị nhốt dưới này dùng chân hỏa đốt cháy xích sắc khóa hắn...

-... Hắn đốt không biết bao nhiêu tuế nguyệt, đốt Tử Khanh thành thủy tinh, còn phần cát vàng thì bị nhiệt độ cao nung nóng nên mới kết tinh.

Nói tới đây, Lý Thất Dạ nhìn đám người Cuồng Ngưu.

Sau đó lạnh nhạt nói:

- Các ngươi thử nghĩ xem, một tôn sinh linh bị người khác trấn áp ở nơi này, bị người khác xiềng xích ở nơi này, thế mà vẫn có thể dùng chân hỏa kinh khủng đốt cháy xích sắc khóa mình, mặc dù đó chỉ là sức mạnh yếu ớt nhất của hắn. Như vậy các ngươi có thể tưởng tượng, khi còn sống hắn kinh khủng cỡ nào, cường đại cỡ nào.

Nghe Lý Thất Dạ nói vậy, đám người Bát Tí Kim Long hoảng sợ. Bệnh Quân đã sớm đoán được, thế nhưng vẫn cảm thấy rùng mình.

- Tồn tại mạnh như vậy, rốt cuộc là ai đã xích hắn ở nơi này?

Bệnh Quân hít lạnh, thì thào nói.

- Nơi này là một nơi hết sức thú vị.

Lý Thất Dạ cười nhạt, nói chậm:

- Một sinh linh cường đại như thế bị nhốt ở nơi này, vậy ngươi cho rằng hắn là tiên nhân, hay là ác ma? Nếu hắn là tiên nhân thì người nhốt hắn chính là ác ma. Nếu hắn là ác ma thì người nhốt hắn chính là tiên nhân. Các ngươi cứ việc tưởng tượng....

Câu nói này như thiểm điện đánh trúng đám người Bát Tí Kim Long, không khỏi rùng mình.

- Thế nhưng, thế gian vô tiên.

Bệnh Quân thì thào. Lúc này Bệnh Quân sợ hãi không thôi, lông tơ dựng thẳng đứng, giống như muốn nổ tung.

- Thế gian đại khủng bố, các ngươi sao có thể tưởng tượng nổi.

Lý Thất Dạ nói lạnh nhạt.

Nhất thời, đám người Bát Tí Kim Long chảy mồ hôi ròng ròng. Cuộc nói chuyện của Lý Thất Dạ mở ra cho bọn họ một cánh cửa hoàn toàn mới, để bọn họ thấy được thế giới rộng lớn cỡ nào.

Ngay cả Bệnh Quân cũng không ngoại lệ, cũng cảm thấy sợ hãi.

Bệnh Quân cũng tốt, Bát Tí Kim Long cũng tốt, trước kia bọn họ cảm thấy rất ưu việt, rất kiêu ngạo. Mặc dù bọn họ biết không thể sánh bằng thủy tổ, thế nhưng dù sao bọn họ cũng là người đứng ở đỉnh phong Đế Thống Giới, có thể khinh thường chúng sinh. Trên bọn họ chỉ có thủy tổ mà thôi, những người còn lại đều là tầm thường.

Nhất là mạnh tới cấp độ như Bệnh Quân, dưới thủy tổ, người có thể lọt vào pháp nhãn của hắn không nhiều.

Thế nhưng, hôm nay sau khi hiểu rõ thì bọn họ mới nhận ra thế giới lớn hơn tưởng tượng của bọn họ. Cường giả trên thế gian kinh khủng hơn tưởng tượng của bọn họ.

Giống như Lý Thất Dạ nói, thế gian đại khủng bố, bọn họ làm sao có thể tưởng tượng được. So với những đại khủng bố này, bọn họ chẳng qua chỉ là sâu kiến mà thôi, không có ý nghĩa, không đáng nhắc tới.


- Thế gian này, chúng ta cũng như sâu kiến.


Ngay cả Bệnh Quân cao ngạo cũng cảm khái muôn phần.


Còn phần đám người Bát Tí Kim Long thì trầm mặc. Ngay cả người mạnh như Bệnh Quân cũng cảm khái như vậy thì bọn họ ngay cả tư cách cảm khái cũng không có.


Dù sao thì bốn người bọn họ liên thủ với nhau cũng không phải là đối thủ của Bệnh Quân, huống chi là người mạnh hơn hắn?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
H
24 Tháng hai, 2023 14:44
63
BÌNH LUẬN FACEBOOK