Lý Thất Dạ nhẹ nhàng chỉ dẫn:
- Là bởi vì đất không đúng. Xích Lang thảo này sinh trưởng nhiều năm cuối cùng đến lúc lột xác lần thứ bảy, nhưng bây giờ nó cần là mảnh đất mà nó đã sinh ra, có như thế mới khiến nó có căn cường đại lột xác lần thứ bảy.
- Nhưng lão sốt ruột không chờ nổi, lão dùng phối phương nước phù sa đặc biệt của mình. Hồn thảo của lão vốn sinh ở đất cực âm, lão thêm nước phù sa ngân lang huyết là thuộc tính lửa. Nước phù sa đổ vào, chẳng những không làm Xích Lang thảo mạnh lên mà còn suy yếu dược lực căn nguyên của nó, không giúp nó lột xác lần thứ bảy được. Vào phút sinh tử quan trọng, lão suy yếu dược lực căn nguyên của nó tức là lấy mạng nó.
Lý Thất Dạ liếc lão nhân ngây người lắng nghe.
Lão nhân ngây như phỗng, hoàn toàn bị rung động. Lý Thất Dạ liếc sơ liền biết lão dùng loại nước phù sa gì, lại nhìn phần rễ là biết lão đào Xích Lang thảo ở đâu. Năng lực này quá đáng sợ, hiểu biết về dược tính, nuôi dược sâu sắc biết mấy. Dược sư già khú đế cũng không bằng Lý Thất Dạ được.
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân há hốc mồm không nói nên lời, bật cười lắc đầu.
Lý Thất Dạ tiếp tục bảo:
- Lão còn cơ hội cứu vãn. Trung hào nước phù sa, quay về nơi lão đào hồn thảo mang dất bùn chỗ đó đến đắp quanh Xích Lang thảo này là có thể cứu mạng nó.
Lão nhân khó khăn tỉnh táo lại, rùng mình:
- Thật không?
Lúc này Thạch Hạo đã nộp ngọc huyết trúc hành xong, gã đứng ngoài cửa ngoắc Lý Thất Dạ:
- Lý huynh!!!
Lý Thất Dạ nhìn lão nhân, không nói gì thêm, xoay người bước đi. Lão nhân ngơ ngẩn, lão không nghe thấy Thạch Hạo chào hỏi mình.
Lý Thất Dạ và Thạch Hạo rời khỏi huyện phủ.
Trên đường đi, Thạch Hạo hỏi:
- Lý huynh đã nói gì với dược chủ vậy?
Lý Thất Dạ nhìn lại Thạch Hạo:
- Dược chủ?
Thạch Hạo trả lời:
- Là lão nhân vừa rồi. Bạch lão là dược chủ của Đăng Thạch huyện chúng ta, là dược sư tốt nhất Đăng Thạch huyện. Lão nhân nhân gia vào đẳng cấp dược tông sư đã lâu, nghe nói sắp bước vào địa tông sư.
Một vị dược sư sắp trở thành đại tông sư trú ngụ tại chỗ nhỏ như Đăng Thạch huyện đúng là không dễ dàng, xứng đáng có địa vị cao chức quyền nặng trong nơi này.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Chỉ tâm sự chơi.
Lý Thất Dạ nhìn khuôn mặt cười toe toét của Thạch Hạo, hỏi:
- Có vẻ ngươi gặp chuyện tốt?
- Huyện chủ nói lần này ta lập công lớn, tiếp tục trồng hai đợt ngọc huyết trúc hành như vậy nữa huyện chủ sẽ đề cử ta với quận. Cho dù không thể bái vào môn hạ dược sư dưới tay Cổ Tùng yêu vương thì cũng được bái vào dược sư khác.
- Luyện đan học dược, mấy thứ này thôi bỏ đi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Đám dược sư đó không dạy cho ngươi được gì đâu. Ta sẽ ở lại đây một đoạn thời gian, truyền thuật luyện đan cho ngươi, học được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Nếu ngươi muốn đi ra thế giới lớn hơn thì quận phủ là lựa chọn không tệ, Cự Trúc quốc là một cường quốc đáng cho ngươi tiếp tục ở lại.
Thạch Hạo ngây người:
- Thật không?
Lý Thất Dạ dạy thuật luyện đan cho gã, tuy Thạch Hạo không biết hắn là dược sư mấy đẳng nhưng gã biết thuật luyện đan của hắn siêu lợi hại.
Lý Thất Dạ dạy thuật luyện đan cho Thạch Hạo, tuy là sư đồ thật nhưng không có danh nghĩa. Lý Thất Dạ chưa từng hứa hẹn gì với Thạch Hạo, bây giờ hắn chính mồm nói sẽ truyền thuật luyện đan cho gã, điều này khác hẳn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Yên tâm, ta dạy một, hai món đan thuật cho ngươi, tuy ngươi không thể học hết huyền diệu trong dược đạo nhưng bấy nhiêu đủ cho tương lai ngươi có thành tựu lớn tại Cự Trúc quốc. Với điều kiện là ngươi phải cố gắng, ta không dạy kẻ ngồi mát ăn bát vàng.
Thạch Hạo mừng rỡ vội vái lạy:
- Đa tạ Lý huynh, không, đa tạ sư phụ dạy dược đạo cho ta . . .
Lý Thất Dạ ngăn Thạch Hạo lại, lắc đầu, nói:
- Cá nhân ta không dễ thu đồ đệ, hôm nay ta truyền đan đạo cho ngươi vì có duyên phận, sau này xưng huynh đệ là được, đừng gò bó.
Thạch Hạo gãi đầu, ngẫm nghĩ, quyết định thuận theo Lý Thất Dạ.
- Nếu Lý huynh đã nói vậy thì ta sẽ làm theo.
Sau khi trở về Ngọc Huyết sơn, Lý Thất Dạ tiếp tục ở đây hướng dẫn cho Thạch Hạo, tu luyện công pháp. Lý Thất Dạ đã lành lặn, nếu không vì truyền đan thuật cho Thạch Hạo thì hắn đã rời đi.
Lý Thất Dạ hiện dùng Phong Thiên Ngũ Đạo Môn phong gian phòng lại, hắn ngồi khoanh chân vận chuyển công pháp, thọ luân cuồn cuộn. Thọ huyết như trân châu lăn trên bàn ngọc, chân mệnh ở trên cao, đạo cơ diễn biến.
Mười ba mệnh cung kêu ầm ĩ, Lý Thất Dạ phân loại mệnh cung của mình ra, có cái chứa báu vật, có cái uẩn dưỡng linh dược, có mệnh cung luyện hóa bảo khí . . .
Trong chủ mệnh, khối thể phách Lý Thất Dạ lấy ở Thần Long sơn đệ nhất hung mộ đang lơ lửng phập phềnh. Khối thiên mệnh chân thạch này đúng là lợi hại, không cần Lý Thất Dạ luyện hóa, nó có thể tự dùng lửa sinh mệnh luyện hóa. Thiên mệnh chân thạch tự luyện hóa mình, đã có hình dạng ban đầu một cái ấn to, nó sắp luyện hóa thành một cái bảo ấn.
Lý Thất Dạ không can thiệp bản mệnh chân khí tự luyện hóa mình, hắn để mặc nó tự sinh tự diệt.
Trong mệnh cung thứ mười ba, trứng tinh thần vạn vật một mình chiếm chỗ. Nói thật ra Lý Thất Dạ chưa nghiên cứu kỹ quả trứng đá lấy từ thiên thạch thi địa.
Quả trứng đá này rất kiêu ngạo, thiên mệnh chân thạch Lý Thất Dạ lấy từ Thần Long sơn không đấu lại nó. Mãi sau này Lý Thất Dạ mở ra mệnh cung thứ mười ba thì trứng tinh thần vạn vật mới nhường chủ mệnh cung, một mình chiếm mệnh cung thứ mười ba.
Quả trứng đá kiêu ngạo làm Lý Thất Dạ bó tay, nó hoàn toàn coi mệnh cung thứ mười ba là nhà mình, hắn có đuổi nó cũng không đi.
Vù vù vù vù vù!
Chân mệnh của Lý Thất Dạ tỏa sáng rực rỡ, pháp tắc chi chương bao bọc chân mệnh thoát ra khỏi chân mệnh, một khuôn mẫu chân mệnh Lý Thất Dạ giống y như đúc hiện ra. Khuôn mẫu giống chân mệnh y như đúc là từng đợt pháp tắc di chuyển, có thể thấy rõ ba hồn trong đó.
Tử hồn, đây là thứ Lý Thất Dạ muốn tu luyện. Lúc này Lý Thất Dạ đang tu luyện Tử Thư lấy được trong bí cảnh đệ nhất hung mộ.
Tử Thư là một trong Cửu Đại Thiên Thư, nó cực kỳ nghịch thiên, rất đáng sợ.
Tử Thư không có chiêu thức, công pháp gì, chỉ khiến Lý Thất Dạ tu luyện thân mình. Quyển thiên thư tuyệt thế vô song này có bốn loại để tu luyện là: Tử hồn, tử chương, tử ấn, tử ký.
Tử hồn là thứ đầu tiên Lý Thất Dạ cần tu luyện, có thể nói nó cực kỳ quan trọng với hắn.
Lý Thất Dạ đã hoàn toàn nắm giữ huyền ảo của Tử Thư, nên hắn tu luyện tử hồn không mấy khó khăn.
Tử hồn là ấn ba hồn Lý Thất Dạ trong chân mệnh, con người có ba hồn, mà ba hồn của tu sĩ là một phần chân mệnh.
Sau khi luyện thành tử hồn có thể chia tử hồn thành ba phần tức là ba hồn, rồi tách ra giấu hồn đi.