Lý Thất Dạ vỗ tay mỉm cười.
Liễu Sơ Tình cúi thấp trán, không nói gì cả. Trên thực tế Lâm Hải các không có mấy người ủng hộ nàng tuân thủ hôn ước này hết. Theo Lâm Hải các, nàng gả cho tân hoàng chính là hoa nhài cắm cứt trâu, sẽ lãng phí một tài năng của Lâm Hải các.
Thế nhưng Liễu Sơ Tình vẫn tới đây thực hiện hôn ước này. Đây là quyết định lén lút của nàng, nàng không muốn lão tổ tông cùng tông môn phải khó xử, vì vậy một mình nàng chạy tới nơi này.
- Đã ngươi muốn thực hiện hôn ước, như vậy ngươi định làm gì?
Lý Thất Dạ mỉm cười nhìn người con gái trước mặt.
Cô gái ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ thật nhanh, sau đó rũ mắt, nói nhỏ rằng:
- Gả gà thì theo gà, gả chó thì theo chó.
Nói tới đây thì giọng nói của nàng nhỏ tới mức không thể nghe thấy, nhỏ giống như là tiếng muỗi kêu vậy.
Sau khi nói xong câu này thì nàng cảm thấy lỗ tai của mình nóng rần, thế nhưng nàng vẫn nói ra lời mình muốn nói.
- Hừm, gả gà theo gà, gả chó theo chó, nói hay lắm.
Lý Thất Dạ gật đầu, khen rằng:
- Ta thích cô bé như vậy lắm, được rồi, vậy thì vào trong đi.
Lý Thất Dạ nói vậy làm Liễu Sơ Tình thót tim, có hơi sốt sắng. Thế nhưng nghĩ tới ngày tháng sau này còn dài, nàng tiếp tục tự cổ vũ mình.
Lúc này Lý Thất Dạ đã đi vào cung điện đá, Liễu Sơ Tình đứng ở bên ngoài tự cổ vũ mình, cuối cùng cũng đi vào cung điện đá.
Thế nhưng khi đi vào cung điện đá thì lòng nàng có hơi căng thẳng. Bởi vì Hồng Hoang Sơn tuy rộng lớn, cung điện đá tuy rộng lớn, thế nhưng cũng chỉ có hai người bọn họ mà thôi. Trừ bọn họ ra thì không còn ai hết.
Mặt khác, Liễu Sơ Tình từng nghe không ít tiếng xấu về Lý Thất Dạ. Người trong thiên hạ đều biết tân hoàng hoang dâm vô độ, ở nơi rừng núi hoang vắng như thế này, nếu như Lý Thất Dạ thật sự làm chuyện đó với nàng, như vậy... như vậy biết phải làm sao bây giờ...
Nhất thời, Liễu Sơ Tình có hơi chùn chân. Dù sao nàng cũng là con gái, là hoàng hoa khuê cúc, chưa từng trải qua nhiều chuyện, nàng có thể không sợ sao?
Thế nhưng Liễu Sơ Tình lại lén lút cổ vũ chính mình. Dù sao nàng với Lý Thất Dạ cũng có hôn ước, hai người đã có danh phận, cho dù Lý Thất Dạ làm ra một số chuyện thì... thì cũng là chuyện đương nhiên, là chuyện phải làm.
Nghĩ tới đây, Liễu Sơ Tình vừa thấp thỏm vừa sợ sệt, thế nhưng lại không chùn bước nữa, nàng không muốn thất tín với người ta.
Cuối cùng nàng hít sâu một hơi, theo sát sau lưng Lý Thất Dạ. Mặc dù trong lòng thấp thỏm bất an, thế nhưng nàng vẫn kiên trì đi tiếp, từ từ thích ứng nó, từ từ thay đổi hắn.
Đi vào cung điện đá, Lý Thất Dạ ngồi trên ghế đại sư cười nói:
- Nếu ngươi muốn làm thê tử của ta thì phải học cách hầu hạ ta. Được rồi, ta cho ngươi một cơ hội, hầu hạ ta rửa mặt đi.
Liễu Sơ Tình sững sờ, vội hoàn hồn, nói nhỏ:
- Ta... ta biết rồi.
Sau đó thì bắt đầu bận rộn chuẩn bị đồ rửa mặt cho Lý Thất Dạ.
Liễu Sơ Tình là công chúa Lâm Hải các, mặc dù chưa tới nỗi áo mặc tận tay, cơm đút tận miệng. Thế nhưng khi còn ở Lâm Hải các nàng chưa từng làm chuyện dơ bẩn, càng khỏi phải nói tới chuyện hầu hạ người khác.
Dù sao thì nàng cũng có xuất thân cao quý, có được huyết thống cao quý, lại là công chúa Lâm Hải các, ngày thường không cần người khác hầu hạ đã tốt lắm rồi, cần gì phải đi hầu hạ người khác chứ.
Mặc dù khi Liễu Sơ Tình làm những chuyện thấp kém này rất sứt mẻ, thế nhưng nàng lại cam tâm tìn nguyện.
Lúc này Liễu Sơ Tình bận rộn như một cô dâu nhỏ, Lý Thất Dạ thì ngồi xem Liễu Sơ Tình bận rộn như con quay, giống như đang thưởng thức một cảnh đẹp hiếm thấy.
Lâu sau, Liễu Sơ Tình cũng đã chuẩn bị xong đồ vật rửa mặt. Nàng bưng một chậu nước ấm đến trước mặt Lý Thất Dạ.
- Bắt đầu đi.
Lý Thất Dạ ngồi im không nhúc nhích, hời hợt nói rằng.
Liễu Sơ Tình ngạc nhiên, nàng cho rằng mình chuẩn bị đồ cho Lý Thất Dạ là xong, không ngờ mình còn phải rửa mặt cho hắn. Nàng trở tay không kịp, thân là công chúa Lâm Hải các, nàng thật sự chưa từng hầu hạ ai như vậy hết.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình hít sâu, để lòng mình thoải mái hơn. Dù sao thì đây cũng là phu quân của mình, là nam nhân của mình, sau này mình phải theo hắn cả đời.
Cuối cùng Liễu Sơ Tình vẫn rửa mặt cho Lý Thất Dạ. Mặc dù đây là lần đầu tiên nàng hầu hạ người khác, động tác rất khờ khạo, rất không vừa lòng người khác. Thế nhưng động tác của nàng rất dịu dàng, giống như một cô vợ nhỏ hiền lành nghe lời.
Sau khi Liễu Sơ Tình rửa mặt Lý Thất Dạ xong thì Lý Thất Dạ mỉm cười, nhẹ nhàng nâng cái cằm xinh xắn của nàng.
- Ngươi... ngươi muốn gì?
Liễu Sơ Tình bị động tác bất ngờ của Lý Thất Dạ hù sợ, kinh hoảng như con nai con.
Nhất là danh tiếng của Lý Thất Dạ vốn xấu, tên tuổi hoang dâm vô độ của hắn từ lâu đã truyền khắp Cửu Bí đạo thống. Huống chi còn có lời đồn nói rằng hắn ở đế đô chuyên môn cướp đoạt con gái nhà lành, vì vậy Liễu Sơ Tình rất căng thẳng, ngay cả nói chuyện cũng cà lăm.
- Ngươi nói xem, chúng ta cô nam quả nữ thì có thể làm những gì?
Lý Thất Dạ híp mắt, cười nói.
Dáng vẻ lúc này của Lý Thất Dạ trong mắt người khác là háo sắc, muốn bỉ ổi bao nhiêu thì bỉ ổi bấy nhiêu.
Lý Thất Dạ nói vậy, Liễu Sơ Tình khiếp sợ, không khỏi lùi lại một bước, sắc mặt thay đổi, sốt sắng nói rằng:
- Ngươi... ngươi đừng nên như vậy.
Vì quá căng thẳng nên nàng đã quên tân hoàng là một người có đạo hạnh nông cạn, còn nàng thì lại là cường giả trẻ tuổi số một số hai của Lâm Hải các.
- Vậy ngươi nói ta nên như thế nào đây?
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nhìn Liễu Sơ Tình.
- Ta... ta... ta..
Liễu Sơ Tỉnh mở miệng muốn nói, thế nhưng hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
Lý Thất Dạ nói rằng:
- Chúng ta là người có hôn ước với nhau, ngươi đã là người của ta, ngươi nói xem, nếu như chúng ta phát sinh một vài chuyện thì cũng là lẽ dĩ nhiên phải không?
Liễu Sơ Tình mở miệng muốn nói, thế nhưng lại không thể nói ra một chữ nào. Bọn họ là vợ chồng, sớm muộn gì thì bọn họ cũng làm chuyện đó.
Thế nhưng dù sao Lý Thất Dạ cũng là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng trải qua chuyện này bao giờ, vì vậy nàng im lặng rất lâu.
- Ngươi... ngươi... ngươi có thể đừng như vậy được không?
Cuối cùng Liễu Sơ Tình nói nhỏ.
- Đừng như vậy là sao?