- Kiến Xuyên sư huynh.
Phi Hoa Thánh Nữ khom nhẹ người về phía Trương Kiến Xuyên, thế nhưng lại làm như không nhìn thấy ám hiệu của Trương Kiến Xuyên, đi thẳng tới Lý Thất Dạ.
Hương thơm lượn lờ, chớp mắt Phi Hoa Thánh Nữ đã đứng ở trước mặt Lý Thất Dạ. Thế nhưng Lý Thất Dạ lại rũ mắt, khoan thai uống tiên trà.
- Lấy ra.
Lúc này, Phi Hoa Thánh Nữ duỗi tay về phía Lý Thất Dạ, nói lạnh lùng.
Lý Thất Dạ không nháy mắt, chỉ nói chậm:
- Ngươi ngăn cản ta ngắm phong cảnh!
Từ đầu tới cuối không hề nhìn nàng cái nào hết.
Bị Lý Thất Dạ đối xử ngạo mạn như vậy, Phi Hoa Thánh Nữ lập tức đỏ mặt, thần thái vô cùng lúng túng, căm tức nhìn Lý Thất Dạ.
Phi Hoa Thánh Nữ thân là công chúa của Thần Hành môn, là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay, hơn nữa còn có xuất thân cao quý. Thiên chi kiêu nữ như nàng, bất kể đi tới nơi nào thì cũng được mọi người săn đón, giống như "chúng tinh phủng nguyệt", được mọi người ca ngợi cùng tôn kính, khiến nàng trở nên cao cao tại thượng.
Thế nhưng lúc này ở ngay trước mặt mọi người Lý Thất Dạ lại không thèm nhìn nàng, coi nàng như không khí. Dáng vẻ tự kiêu này khiến Phi Hoa Thánh Nữ cảm thấy giận dữ.
- Nơi này là Thần Hành môn...
Phi Hoa Thánh Nữ xụ mặt, nói lạnh lùng:
- Ngươi cho rằng đây còn là Đấu Thánh vương triều của ngươi sao? Hôm nay Đấu Thánh vương triều đã xong đời rồi!
Phi Hoa Thánh Nữ nói rất trắng, nhắc nhở Lý Thất Dạ đã không còn là hoàng đế quân lâm thiên hạ nữa, bây giờ hắn chỉ là quân mất nước ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Lý Thất Dạ không nháy mắt, hời hợt nói rằng:
- Nhân lúc ta chưa tức giận thì hãy cút đi, đừng ngăn cản ta thưởng thức phong cảnh.
- Ngươi cho rằng ngươi là ai...
Lời này của Lý Thất Dạ khiến cho mọi người tức giận, không ít đệ tử Thần Hành môn quát tháo Lý Thất Dạ.
Trong lòng bọn họ Lục Băng chính là thánh nữ của Thần Hành môn, là công chúa của Thần Hành môn, nàng cao quý vô sông, há có thể cho phép người khác nhục nhã nàng. Huống chi hôm nay tân hoàng chỉ là quân mất nước mà thôi, hơn nữa còn đang ăn nhờ ở đậu trong Thần Hành môn của bọn họ nữa.
Phi Hoa Thánh Nữ biến sắc, lửa giận ngun ngút. Vốn dĩ nàng đã cảm thấy không vui về chuyện gả vào hoàng cung rồi, hơn nữa tân hoàng còn là một tên hôn quân hoang dâm vô độ, háo sắc vô năng, điều này khiến lòng nàng rất mâu thuẫn, rất xem thường tên hôn quân này.
Huống chi bây giờ Đấu Thánh vương triều đã tan biến rồi, thế nên nàng càng xem thường quân mất nước ăn nhờ ở đậu Thần Hành môn bọn họ như Lý Thất Dạ, càng không coi hắn ra gì cả.
Thế nhưng lúc này nàng lại bị gã đàn ông mà nàng xem thường, mà nàng không coi ra gì coi rẻ như vậy, nàng không giận được sao? Theo nàng, đây chính là nhục nhã!
Nhất thời, Phi Hoa Thánh Nữ giận dữ cực điểm, căm tức nhìn Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói rằng:
- Bây giờ đã không còn là thời đại Đấu Thánh vương triều quân lâm thiên hạ nữa rồi, biết khôn thì hãy giao ra hôn khế, bằng không thì tự rước lấy nhục!
Phi Hoa Thánh Nữ nói vậy, lập tức được không ít đệ tử Thần Hành môn tán thành, có đệ tử lớn tiếng nói rằng:
- Đúng là như thế, bây giờ Thần Hành môn chúng ta chính là thế lực lớn ở Cửu Bí đạo thống, dựa vào đâu mà một tên mất nước lại dám phách lối ngông cuồng ở địa bàn của chúng ta chứ!
- Hừ, một tên hôn quân thì làm sao xứng với sư tỷ chứ, đuổi hắn cút xéo ngay đi, Thần Hành môn chúng ta chứa chấp hắn lâu như vậy cũng coi như đã hết tình hết nghĩa rồi.
Có đệ tử khác lớn tiếng nói rằng.
- Ngươi muốn từ hôn?
Lúc này Lý Thất Dạ buông chén trà, chớp mắt, nhìn Phi Hoa Thánh Nữ, không tức giận mà cười tủm tỉm hỏi.
- Đúng vậy!
Phi Hoa Thánh Nữ nói lạnh lùng:
- Cọc hôn sự này không có hiệu lực, bây giờ ngươi lấy hôn khế giao ra cho ta thì là chuyện trăm lợi vô hại.
- Nếu không giao thì sao?
Lý Thất Dạ cười đậm.
- Hừ, có giao hay không, không phải ngươi có thể quyết định!
Đệ tử Thần Hành môn gào lên:
- Ngươi còn tưởng rằng nơi này là Đấu Thánh vương triều sao? Hơn nữa, Đấu Thánh vương triều của ngươi đã tan vỡ rồi.
Phi Hoa Thánh Nữ lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, nói:
- Sợ rằng ngươi tự rước lấy nhục rồi! Chỉ bằng con cóc ghẻ nhà ngươi mà cũng đòi ăn thịt thiên nga sao? Ngươi đã không còn là người cầm quyền Cửu Bí đạo thống nữa rồi, nếu như thức thời thì nên biết phải làm sao rồi đấy!
- Nói vậy, tên hôn quân như ta không xứng với công chúa Thần Hành môn rồi.
Lý Thất Dạ cười nói.
- Đúng vậy...
Phi Hoa Thánh Nữ nói lạnh lùng:
- Tương lai ta chắc chắn bước lên đỉnh cao, trở thành bất hủ vô địch, còn ngươi thì mãi mãi chỉ là một tên hôn quân hoang đường vô năng mà thôi. Bây giờ ngươi phải nghĩ cách nên giữ mạng của mình như thế nào chứ không phải...
- Thật sự coi mình là thiên nga à.
Lý Thất Dạ phủi tay, mỉm cười cắt lời Phi Hoa Thánh Nữ, cười nói:
- Chỉ là thánh nữ của Thần Hành môn mà thôi, vậy mà lại quá coi mình quan trọng. Cho dù có là bất hủ vô địch thì trong mắt ta cũng chỉ là sâu bọ mà thôi, cũng chỉ là nô tài mà thôi, có gì đáng để đắc ý chứ. Nói khó nghe, khi ta ở hoàng thành, Chân Thần bất hủ quỳ dưới chân ta dùng mười ngón tay cũng đếm không hết, ngươi quá coi trọng mình rồi.
- Ngươi...
Bị Lý Thất Dạ nói như vậy, Phi Hoa Thánh Nữ lập tức đỏ mặt.
Đệ tử Thần Hành môn đang có mặt ở nơi này đều lửa giận đầy mắt, căm tức nhìn Lý Thất Dạ. Theo bọn họ, Lý Thất Dạ đang nhục nhã Phi Hoa Thánh Nữ, cũng đang nhục nhã toàn bộ Thần Hành môn.
- Nói ra, ngươi phải cảm ơn Thái Thanh Hoàng mới đúng.
Lý Thất Dạ không muốn nhìn nàng thêm nữa, lười biếng nói rằng:
- Chỉ với sắc đẹp như ngươi, ngươi thật sự cho rằng ngươi có thể làm vợ của ta sao? Ngay cả tư cách làm tiểu thiếp của ta cũng không đủ, không, cho dù muốn làm hầu gái của ta thì cũng không có tư cách. Với túi da này của ngươi, với chút đạo hạnh nông cạn đó, ngươi chỉ có thể miễn cưỡng làm nha đầu rửa chân cho ta mà thôi! Không có Thái Thanh Hoàng ban cho ngươi cọc hôn sự này thì ngay cả danh phận tiểu thiếp ngươi cũng không có.
- Nói bậy...
Lúc này đệ tử Thần Hành môn giận dữ, chửi ầm lên:
- Ngươi là cái thá gì chứ...
Phi Hoa Thánh Nữ đỏ mặt, hai mắt phun ra lửa giận nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ. Thậm chí có thể nói ánh mắt của nàng có thể giết chết người.