Đối với Hắc Long Vương kiếp thứ nhất không thể xuất hiện quá lâu, thời gian xuất thế lâu dễ tàn phá lũ tàn hồn còn sót lại. Nếu lũ tàn hồn này không còn thì Hắc Long Vương kiếp thứ nhất sẽ thật sự thành cái xác. Dù thể xác này mạnh mấy cũng chỉ là xác rỗng.
Lý Thất Dạ nhìn Hắc Long Vương kiếp thứ nhất rời đi, hắn thở dài thườn thượt. Lý Thất Dạ không nói gì nữa, hắn rời đi xuất hiện ở Bắc Uông Dương.
Đã tới lúc hắn phải đi, nên từ biệt.
Quay về Bắc Uông Dương, đã tới lúc Lý Thất Dạ từ biệt nhóm Dư Thái Quân. Khi gặp lại Lý Thất Dạ, Dư Thái Quân biết phải chia tay.
- Đại nhân!
Dư Thái Quân vái dài, đời này đây là lần cuối nàng hành lễ lớn với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ tự tay nâng Dư Thái Quân dậy, nhẹ nhàng nói:
- Thế gian không có buổi tiệc nào không tàn, nàng theo ta một đời, hôm nay đã tới lúc hai ta từ biệt.
Nói tới đây Lý Thất Dạ hơi thương cảm, cảnh tượng như vậy đã không phải lần đầu tiên.
- Không biết có lúc nào gặp lại đại nhân không?
Dư Thái Quân cũng buồn, bao nhiêu năm từng người rời đi, giờ trường sinh bất tử đại nhân cũng sắp sửa rời đi, đây là lần cuối từ biệt Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ im lặng, cuối cùng khẽ nói:
- Thế gian có vô số khả năng, chuyện tương lai hãy giao cho thời gian đi.
Dư Thái Quân chỉ có thể chúc phúc Lý Thất Dạ:
- Chúc đại nhân mã đáo công thành, kỳ khai đắc thắng, khải hoàn trở về!
Dư Thái Quân có muôn vàn lời muốn nói nhưng thốt ra khỏi môi chỉ có một câu như vậy.
Lý Thất Dạ khẽ nói:
- Ta cũng nguyện nàng vạn thọ vô cương.
Lý Thất Dạ còn nhiều điều muốn nói nhưng cuối cùng chỉ nói một câu, không có gì quý hơn câu này.
Từ biệt xong Lý Thất Dạ không dây dưa nữa, xoay người rời đi, nhẹ nhàng rời khỏi.
Dư Thái Quân đứng lặng nhìn theo Lý Thất Dạ rời đi, mãi khi bóng lưng hắn khấut nơi cuối trời, nước mắt trào ra từ khóe mi.
Dư Thái Quân khẽ nói:
- Hẹn gặp lại đại nhân, không còn đại nhân Cửu Giới đã tối tăm.
Lý Thất Dạ từ biệt Dư Thái Quân xong đi tới Trấn Thiên Hải thành, hắn không nhúng tay vào công việc Trấn Thiên Hải thành. Đến Trấn Thiên Hải thành, Lý Thất Dạ chỉ gặp Tử Thúy Ngưng.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Tử Thúy Ngưng:
- Nàng chuẩn bị đi, đã tới lúc rời đi, sắp xếp Trấn Thiên Hải thành thế nào thì tùy nàng.
Tử Thúy Ngưng im lặng, nhẹ gật đầu nói:
- Biết rồi, ta sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.
Tuy Tử Thúy Ngưng tiếc rời khỏi nơi sinh nàng, nuôi nàng nhưng cuối cùng vẫn rời đi, dù sao phía trước còn bầu trời càng rộng lớn chờ đợi nàng.
- Đây là lựa chọn của nàng.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Nếu không sẽ uổng phí tạo hóa cả đời nàng, uổng phí Tiên Huyết mâu trong tay nàng. Đây là hung khí từng giết Tiên Đế, không nên để nó rỉ sắt trong Trấn Thiên Hải thành, nó nên xuất hiện trên cửu thiên thập địa, đâm thủng cổ họng chư thần chúng thực, nàng có tự tin đó không?
Tử Thúy Ngưng hít sâu, gật đầu nghiêm túc nói:
- Ta sẽ, ta nhất định không phụ đại đạo của ta, sẽ dùng nó quét ngang một mảnh thiên địa!
- Có quyết tâm đó là tốt rồi, thế thì chuẩn bị đi.
Dặn dò xong Lý Thất Dạ rời đi.
Khi Lý Thất Dạ đi Khổng Tước Minh Vương đến tiễn đưa, đi không bao xa hắn kêu:
- Trở về đi, Trấn Thiên Hải thành bách phế đãi hưng, cần nhân tài như ngươi. Tương lai chắc chắn Trấn Thiên Hải thành sẽ một lần nữa tỏa sáng.
Khổng Tước Minh Vương cười khổ, lúc này nàng không hề vui mừng vì nắm quyền to, gánh nặng trên vai khiến nàng áp lực chưa từng có. Thế hệ bọn họ quyếtđịnh Trấn Thiên Hải thành hưng suy, nếu bọn họ không cố gắng sẽ hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.
Khổng Tước Minh Vương nói:
- Trong tông môn còn Sưn Tổ, Diệp Tổ chủ trì đại cục, vãn bối chúng ta nguyện dốc hết sức trùng hưng Trấn Thiên Hải thành.
Khổng Tước Minh Vương nói Diệp Tổ là Diệp Cửu Châu, trong cuộc chiến với Phi Tiên giáo cuối cùng Diệp Cửu Châu sống sót.
Lý Thất Dạ lắc đầu nói:
- Không, bọn họ đã già, Trấn Thiên Hải thành cần thế hệ trẻ. Chỉ có thế hệ trẻ mới có hy vọng, một tông môn có hy vọng. Chỉ dựa vào thế hệ trướckhông thể chống dậy nguyên đại giáo, dù chống dậy được cũng là mặt trời sắp lặn, sẽ xuống dốc.
Khổng Tước Minh Vương gật đầu, nàng hiểu đạo lý này, nhưng khi Tử Thúy Ngưng rời đi thì trách nhiệm trùng hưng Trấn Thiên Hải thành quá nặng nề.
- Diệp Cửu Châu là một người có tài.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói:
- Mặc kệ hắn từng làm gì, xuất thân thế nào, hãy nhớ một điều, Diệp Cửu Châu sẽ không phản bội Trấn Thiên Hải thành. Được Diệp Cửu Châu trợ giúp là chuyện tốt ch oTrấn Thiên Hải thành.
Khổng Tước Minh Vương trầm ngâm nói:
- Nhưng Diệp Tổ...
Sau khi đại chiến kết thúc Diệp Cửu Châu ở lại Trấn Thiên Hải thànhvới thân phận chịu tội, nhưng Tử Thúy Ngưng miễn xá lỗi lầm của gã. Tuy nhiên Cố Tôn chết rồi Diệp Cửu Châu rầu rĩ mãi, Cố Tôn như phụ thân ruột của gã.
- Hắn sẽ đi ra, đời hắn trải qua nhiều sóng gió rồi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Diệp Cửu Châu sẽ biết tương lai Trấn Thiên Hải thành như thế nào nào, biết Trấn Thiên Hải thành về sau nên đi thế nào.
Khổng Tước Minh Vương gật đầu nói:
- Ta hiểu rồi.
Khổng Tước Minh Vương khom người thật sâu vái hướng Lý Thất Dạ:
- Tuy ta đi theo công tử thời gian ngắn ngủi nhưng công tử dạy dỗ khiến ta cả đời được lợi. Kim ngôn ngọc ngữ của công tử chỉ rõ đại đạo cho ta, ân đức của công tử vĩnh viễn khắc ghi.
Lý Thất Dạ gật đầu nhận Khổng Tước Minh Vương hành lễ lớn, nhẹ nhàng rời đi, vượt qua không gian, nháy mắt từ Bắc Uông Dương xuyên đến đại vực, trở về Tẩy Nhan cổ phái.
Khi trở lại Tẩy Nha ncổ phái thì đám Bộ Liên Hương đi ra đón chào. Đặc biệt Lý Sương Nhan, Trần Bảo Kiều chạy nhanh tới.
- Công tử gia!
Thấy Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều không kiềm được xông lên ôm chặt công tử gia nhà mình, cái ôm vô cùng nhung nhớ và tình yêu.
Lý Thất Dạ cười lần lượt ôm nhóm Lý Sương Nhan:
- Nào nào nào, để ta ôm một cái.
Cuối cùng Lý Thất Dạ ôm chặt Bộ Liên Hương.
Bộ Liên Hương dịu dàng nói:
- Trở về là tốt rồi.
Lời nói tràn ngập dịu dàng.
Lý Thất Dạ nhìn các nàng, mỉm cười. Dù đi bao xa cuối cùng Lý Thất Dạ vẫn trở lại đây, vì nơi này có người hắn vướng bận, có chuyện hắn vấn vương.
- Đại sư huynh trở lại!
Rất nhanh tin Lý Thất Dạ trở về truyền khắp Tẩy Nhan cổ phái. Trong phút chốc toàn Tẩy Nhan cổ phái hoan hỉ, các đệ tử hết sức hưng phấn. Đặc biệt nhiêu đệ tử mới bái vào Tẩy Nhan cổ phái, bọn họ chỉ ước ao được thấy vô thượng phong thái của đại sư huynh.
Khi toàn Tẩy Nhan cổ phái giăng đèn kết qua, trong phòng chỉ còn Lý Thất Dạ và Bộ Liên Hương cùng hưởng thời gian ấm áp bình yên. Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, dựa sát tóc mai.
Một lúc lâu sau Bộ Liên Hương dịu dàng nhìn Lý Thất Dạ:
- Có chuyện gì buồn sao?