- Đi theo!
Răng rắc!
Đầu to của Cuồng Thần tách ra, từ giữa trán nứt một đường trông như hiệp cốc, Lý Thất Dạ biến mất sau khe hở.
Thấy Lý Thất Dạ đi vào thì Thánh Lão Lục không còn lo lắng gì nữa, gã cũng biến mất trong đó, vào thế giới bên trong.
Khi vào thế giới bên trong Cuồng Thần, đó là một thế giới u ám. Nơi này không có sự sống, một mảnh tĩnh lặng. Ngước đầu lên bầu trời âm u, không chút ánh sao, có thể nói nơi đây không có ánh sáng nào.
Đứng trong thế giới này, giương mắt nhìn lại chỉ thấy mười hai tòa cung điện sieu to dập vào mắt. Mười hai cung điện cao ngất đâm mây, cảm giác không leo lên nổi.
Nhưng mười hai cung điện siêu to này không chút ánh sáng, mỗi tòa cung điện cổ sưa loang lổ, có một số nứt nẻ như tùy thời sụp đổ.
Nhìn mười hai tòa cung điện sừng sững trước mắt, Thánh Lão Lục rung động nói:
- Mười hai Mệnh Cung, mười hai Mệnh Cung mười một đồ đằng, tuy thân chết đạo tiêu, đồ đằng diệt nhưng mười hai Mệnh Cung còn đó. Thứ này cứng rắn biết bao.
Mười hai tòa cung điện này là mười hai Mệnh Cung của Cuồng Thần. Trước kia Cuồng Thần bị Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế một mũi tên bắn chết, gã thân chết đạo tiêu, mười một đồ đằng chịu tải tất cả của gã vì thế thành tro bụi.
Nhưng trước lực lượng tính hủy diệt đó mười hai Mệnh Cung vẫn tồn tại, mười hai Mệnh Cung cứng rắn biết bao.
- Đây là thứ rèn giũa nhiều lần, với tu sĩ ở mức độ nào đó Mệnh Cung đại biểu hết thảy, không còn Mệnh Cung là mất hết mọi thứ.
Lý Thất Dạ gật đầu nói:
- Tuy mũi tên của Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế không hủy diệt Mệnh Cung của Cuồng Thần nhưng mười hai Mệnh Cung thành gạch gói vụn.
Thánh Lão Lục chảy nước miếng nói:
- Nếu mười hai Mệnh Cung này bảo tồn hoàn chỉnh thì tốt biết mấy, nó quý giá hơn báu vật gì đó.
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói:
- Dù là với Thượng Thần hay Đại Đế Tiên Vương, nếu bọn họ không bị thương nặng thì không dễ chết. Nếu chết thảm thì chắc chắn là thân chết đạo tiêu, hầu như không thể hoàn chỉnh để lại Mệnh Cung của mình.
Thánh Lão Lục trầm ngâm một lúc, tò mò nói:
- Nhưng ta nghe người ta bảo từng có một vị Đại Đế giữ lại Mệnh Cung hoàn chinh che chở cho hậu nhân.
Lý Thất Dạ lặng im một lúc, gật nhẹ đầu:
- Đúng, đúng là có một vị Đại Đế giữ lại Mệnh Cung hoàn chinh che chở cho hậu nhân. Trên đời này không có gì tốt bằng Đại Đế Tiên Vương để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân của mình. Tuy Đại Đế Tiên Vương có thể sống che chở hậu nhân, nhưng khi nào họ còn sống là thiên tru sẽ có ngày giáng xuống. Thiên tru buông xuống, nếu ở bên cạnh hậu nhân sẽ là tai nạn.
Lý Thất Dạ buồn bã thở dài:
- Nếu để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân thì sẽ là bảo lũy an toàn nhất trên đời, là phúc trạch lớn nhất thế gian, khiến hậu nhân đời đời không lo. Nhưng để hoàn chỉn hgiữ lại Mệnh Cung là việc vô cùng khó khăn, cực kỳ đau đớn.
Nghe Lý Thất Dạ nói vậy Thánh Lão Lục lặng im, bản thân gã xuất thân từ đế thống tiên môn, cũng biết Đại Đế Tiên Vương hoàn chỉnh để lại Mệnh Cung có ý nghĩa gì.
Nếu Đại Đế Tiên Vương muốn để lại Mệnh Cung hoàn chỉnh thì không đơn giản là trả giá không cách nào đánh giá hết, người ngoài khó mà tưởng tượng hết cực khổ trong đó.
Thử nghĩ Đại Đế Tiên Vương trả giá đắt không đong đếm được, chịu đựng đau đớn không cách nào tưởng tượng chỉ vì để lại Mệnh Cung che chở hậu nhân hoặc người nào đó, Đại Đế Tiên Vương làm như vậy là yêu sâu sắc biết bao.
- Tìm một chút đi.
Lý Thất Dạ ra lệnh cho Thánh Lão Lục:
- Trừ bộ sáo trang ra báu vật khác cũng tốt, kỳ trân cũng vậy, đều thuộc về ngươi.
Thánh Lão Lục lấy lại tinh thần, vô cùng hưng phấn, mắt sáng rực vội lạy Lý Thất Dạ:
- Ha ha ha! Nếu lão tổ tông đã nói vậy thì tiểu nhân không khách sáo, đa tạ lão tổ tông ban thưởng.
Cuộc đời Cuồng Thần cất chứa nhiều kỳ trân dị bảo, trừ đi bạch sáo trang tuyệt thế vô song thì Cuồng Thần có được báu vật cũng rất kinh người. Giờ Lý Thất Dạ chỉ cần một bộ sáo trang, những cái khác thuộc về Thánh Lão Lục, gã sắp giàu to.
Đương nhiên Lý Thất Dạ không cho Thánh Lão Lục báu vật nào thì gã cũng không dám nói gì, giờ hắn ban cho gã tất cả báu vật đó là vì thích gã.
Thánh Lão Lục nhìn mười hai cung điện cao lớn trước mắt như các kho báu hiện ra, lòng lâng lâng không biết nên bắt đầu từ kho báu nào.
Thánh Lão Lục chọn đại một cái:
- Cái này đi!
Thánh Lão Lục chỉ đại tòa cung điện, chạy nhanh vào.
Khi Thánh Lão Lục sắp đến gần cung điện thì trên bầu trời đột nhiên vang lên giọng âm trầm:
- Ha ha ha! Ai dám càn rỡ trong địa bàn của bổn tọa?
- Cuồng Thần!
Nghe giọng nói âm trầm đó Thánh Lão Lục kinh hoàng, mặt trắng bệch.
- Không sai, chính là bổn tọa!
Giọng âm trầm lại vang lên quanh quẩn trên bầu trời:
- Trăm ngàn vạn năm qua không ngờ còn có người nhớ bổn tọa, hiếm có.
- Mụ nội nó!
Thánh Lão Lục sợ đến mặt không chút máu trốn ra sau lưng Lý Thất Dạ:
- Lão tổ tông, cứu mạng! Cuồng Thần chưa chết!
Thánh Lão Lục núp sau lưng Lý Thất Dạ, co rút đầu như rùa đen, với gã thì trời có sụp xuống cứ giao cho Lý Thất Dạ gánh.
Không thể trách Thánh Lão Lục tham sống sợ chết, chỉ vì danh tiếng Cuồng Thần rất khủng khiếp. Thượng Thần có mười một đồ đằng, đặt ở thời đại nào cũng là tồn tại uy hiếp Thập Tam Châu.
Một Thượng Thần có mười một đồ đằng thì không yếu hơn Đại Đế Tiên Vương bình thường, Thượng Thần là tồn tại đồ thần diệt ma, thậm chí có năng lực chém giết Tiên Đế bình thường.
Ngẫm lại Thượng Thần như thế ở trước mặt mình, nói không sợ là lừa người.
Tuy Thánh Lão Lục rất mạnh nhưng gã chỉ là vãn bối, nếu gặp một vị Thượng Thần có mười một đồ đằng thì gã sẽ co giò chạy, trốn bao xa hay bấy nhiêu. Đối địch với Thượng Thần thì chỉ có đường chết, trừ phi là đỉnh Đại Đế Tiên Vương, nếu không Đại Đế Tiên Vương gặp phải Thượng Thần cũng không đánh lại.
Lý Thất Dạ nhìn trời, cười nói:
- Bớt giả thần giả quỷ đi. Nếu Cuồng Thần còn sống sẽ không mặc kệ thể xác của mình mục nát.
- Ha ha ha! Tiểu bối, ngươi biết cái gì?
Giọng âm trầm tiếp tục quanh quẩn trên bầu trời:
- Phá rồi lập, chết rồi trọng sinh, tiểu bối như ngươi không thể lĩnh ngộ được!
- Vậy sao?
Lý Thất Dạ cười toe, từ tốn nói:
- Nếu ngươi thật sự là Cuồng Thần, có bản lĩnh gì cứ dùng hết đi, để ta siêu độ luôn, vì ức vạn sinh linh đã chết. Há mồm leìn nuốt ức vạn sinh linh, chết không chết tội!
- Siêu độ?
Giọng âm trầm hừ lạnh một tiếng:
- Tiểu bối, để ta độ hóa các ngươi đi. Niệm tình các ngươi vô tri, bổn tọa sẽ dẫn các ngươi đi hướng ánh sáng.
Dứt lời, trên bầu trời đột nhiên giáng xuống vô số ánh sao.
Nội thế giới này vốn âm u. Tĩnh lặng, không có bất cứ sự sống. Hiện tại đột nhiên giáng xuống vô số ánh sao, tựa như quang minh phổ chiếu.
Ong ong ong ong ong!
Trong khoảnh khắc đó tựa như một đại thế giới mở ra, mười hai cung điện biến mất, trước mắt Lý Thất Dạ, Thánh Lão Lục là ánh sao mênh mông vô ngần. Ngân hà lưu chuyển, ngân hà lao nhanh, trời trăng sao vòng quanh, vũ trụ bao la hùng vĩ vô song chìm nổi.