Một tiếng động giòn vang lên, nắm tay của Đông Phương Lãnh Vũ đánh vào lòng bàn tay của Bùi Đông Lai, giống như là đánh vào một khối sắt truyền đến một trận đau đớn.
Sau đó khi hắn đang muốn thu quyền lại chân phải Bùi Đông Lai đột nhiên vung lên nhắm ngay bụng của Đông Phương Lãnh Vũ đá một cước.
Bùi Đông Lai ra chân cực kỳ nhanh chóng, lực đạo không nhỏ căn bản không cho Đông Phương Lãnh Vũ cơ hội tránh né.
"Phanh!"
Một âm thanh trầm thấp vang lên trong đại sảnh, Đông Phương Lãnh Vũ bị Bùi Đông Lai đá một cước ngã lăn trên mặt đất.
Thấy một màn như vậy, Đông Phương Uyển miệng há hốc ra thành hình chữ O.
Trên mặt đất, cơn đau đớn kịch liệt làm cho Đông Phương Lãnh Vũ hiện ra vẻ thống khổ, nhưng mà hắn cũng không rên một tiếng, quật cường bò lên mặt đất, không nói hai lời hướng tới Bùi Đông Lai vọt tới, thanh thế mạnh hơn.
"Phanh!"
Bùi Đông Lai không lưu tình chút nào, lại là một cước đá Đông Phương Lãnh Vũ bay trở lại mặt đất.
Lúc này đây tựa hồ biết được năng lực của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai tăng thêm lực ở chân, Đông Phương Lãnh Vũ ngã xuống đất sau một hồi nhe răng nhếch miệng mới chậm rãi đứng lên.
Đứng dậy lần nữa, Đông Phương Lãnh Vũ mặt lạnh không rên một tiếng giống như là yêu nghiệt không sợ chết, muốn xông lên đấu tiếp với Bùi Đông Lai.
- Sờ tốp!
Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ đánh đến đỏ mắt, Đông Phương Uyển Nhi nhảy từ trên ghế sô pha xuống đứng ở giữa Bùi Đông Lai và Đông Phương Lãnh Vũ ngăn cản chiến đấu lại.
- Uyển Nhi, em đi xem tv đi đây là chuyện của anh và hắn.
Cứ liên tục bị Bùi Đông Lai đánh ngã xuống mặt đất, mặc dù bụng bị đau giống như đang phát hỏa thế nhưng Đông Phương Lãnh Vũ lại không có tức giận đối với Uyển Nhi mà ngữ khí lại rất dịu dàng.
- Ta chỉ càn dùng một tay có thể hạ ba người như ngươi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đối mặt với sự quật cường không chịu thua của Đông Phương Lãnh Vũ, Bùi Đông Lai tựa hồ cũng không muốn tiếp tục động thủ nói:
- Cho nên ngươi cũng không cần tự chuốc lấy khổ.
- Có dũng khí thì đi ra bên ngoài.
Đông Phương Lãnh Vũ tựa hồ bị Bùi Đông Lai chọc cho giận quá trợn trừng mắt nói.
- Ta tới là để làm gia sư cho ngươi, là do ý tốt của Cổ hiệu trưởng, ta không muốn phụ ý tốt của ngài ấy.
Bùi Đông Lai hỏi một đằng trả lời một nẻo:
- Ngươi cảm thấy ta không có tư cách làm gia sư của ngươi, hoặc là muốn tìm một gia sư xinh đẹp nào đó vậy thì hiện tại ngươi gọi cho Liễu tỷ.
Đông Phương Lãnh Vũ im lặng, trừng mắt nhìn Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên hắn không dám gọi điện cho Liễu Nguyệt.
- Ta cảnh cáo ngươi không được có ý gì với tiểu cô cùng với Uyển Nhi, nếu không thì ngươi cũng không biết tại sao bản thân mình lại chết.
Trầm mặc một lúc lâu sau Đông Phương Lãnh Vũ cuối cùng cũng thỏa hiệp bất quá cũng phát ra cảnh cáo.
- Nữ nhân của ta so với cô của ngươi còn trẻ và xinh đẹp hơn nhiều.
Bùi Đông Lai không khỏi nhớ tới Tần Đông Tuyết, trên miệng nở ra một nụ cười tự tin.
- Ngươi chém gió!
Đông Phương Lãnh Vũ đánh chết cũng không tin Bùi Đông Lai trước mắt có thể có người yêu ưu tú hơn so với tiểu cô của mình, cho nên liền cười lạnh.
Bùi Đông Lai không nói gì mà là từ trong túi quần lấy ra cái điện thoại Nokia kiểu cũ mà qua tử mua cho hắn đưa tới trước mặt Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ ngẩn ra, chưa hiểu hắn có ý gì.
Bùi Đông Lai hơi phấn chấn một chút, bảo Đông Phương Lãnh Vũ nhìn vào di động của mình.
- Oa một tỷ tỷ thật là xinh đẹp!
Không đơi Đông Phương Lãnh Vũ có hành động gì, tiểu cô nương Đông Phương Uyển Nhi cướp lấy chiếc điện thoại, nhìn thấy bên trong màn hình là Tần Đông Tuyết mặc váy trắng, con ngươi đen lúng liếng tròn xoe thì liền trực tiếp sợ ngây người.
Đông Phương Lãnh Vũ không cam lòng, tiến lên cầm lấy di động nhìn thấy hình ảnh của Tần Đông Tuyết ở trên màn hình, như là phát hiện ra chuyện tình gì đó khó có thể tin được, trợn trừng to mắt, ngơ ngác vài giây đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Đông Lai, rồi lại nhìn hình của Tần Đông Tuyết.
Cảm giác giống như là đang tự hỏi:
- Cô gái giống như tiên nữ này có thật là nữ nhân của hắn?
- Chém gió, ngươi cho là tùy tiện lấy một cái ảnh trên mạng là ta sẽ tin ngươi sao?
Liên tục nhìn vài lần Đông Phương Lãnh Vũ nở nụ cười chế nhạo, hắn tình nguyện tin tưởng rằng trên đời này có quỷ, cũng không tin rằng Tần Đông Tuyết xinh đẹp như thần tiên kia là bạn gái của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai không có giải thích mà là đi đến trước người Đông Phương Lãnh Vũ nhìn thoáng qua Tần Đông Tuyết trên màn hình sau đó đút cái điện thoại vào túi vẻ mặt bình tính nói với Đông Phương Lãnh Vũ:
- Để ta làm gia sư cho ngươi hay là tiếp tục đấu?
Lúc này đây trong óc cảu Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi hiện lên tình cảnh vừa rồi của Bùi Đông Lai, vừa rồi trên mặt hắn có hai chữ chân tình được viết rõ ràng từng nét một( chém tý- CR)
Tình cảm của tên này là thật.
Làm cho hăn bất tri bất giác tin tưởng lời nói của Bùi Đông Lai.
"Người kia chẳng những là đệ tử của Cổ hiệu trưởng mà còn có một cô bạn gái đẹp như tiên, còn học qua công phu.. Hắn lại chạy tới đây làm gia sư để làm gì?"
Nhìn khuôn mặt của Bùi Đông Lai tuy rằng không tuấn mỹ nhưng lại gọn gàng thì Đông Phương Lãnh Vũ thầm hỏi chính mình, tức giận mắng:
- Mẹ kiếp, ngươi rõ ràng là học qua võ công, lão tử đánh không lại ngươi.
- Sau này nói chuyện với ta có một chữ thô tục thì ăn một cái tát.
Giọng nói của Bùi Đông Lai bình tĩnh tuyệt không giống như nói giỡn.
- Ta...
Đông Phương Lãnh Vũ lại nổi giận, vốn định trực tiếp nói tục nhưng chứng kiến bộ dạng mong chờ muốn thử của Bùi Đông Lai thì hắn lại đem câu nói đến miệng nuốt vào:
- Ngươi được lắm.
Đang nói thì Đông Phương Lãnh Vũ bởi vì quá kích động, kéo theo vết thương ở bụng, đau đến hít vào hai ngụm khí lạnh, vì che giấu trực tiếp đi lên lầu.
- Chỉ là ngoại thương dùng Vân Nam bạch dược bôi lên hoặc chườm đá vài ngày là khỏi.
Nhìn bóng lưng Đông Phương Lãnh Vũ hơi run run, Bùi Đông Lai nhịn cười không được tính tình Đông Phương Lãnh Vũ thoạt nhìn có vẻ điên cuồng nhưng tính tình như thế hắn lại rất thích.
- Đông Lai ca ca, ta dẫn ca ca đến phòng của mình.
Mắt thấy Đông Phương Lãnh Vũ rời đi, tiểu cô nương Đông Phương Uyển Nhi dần dần lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai một hồi, sau đó trực tiếp làm ra một quyết định phản bội phe anh họ.
Tiếp đó nàng chớp chớp đôi mắt dễ thương nhưng cũng không thiếu đáng yêu, quơ quơ đôi tay bé nhỏ chạy lon ton phía trước dẫn đường.
Bùi Đông Lai thấy thế dở khóc dở cười, cầm lấy ba lô đuổi theo.
- Đông Lai ca ca, anh như thế nào quen được với tỷ tỷ xinh xắn kia?
Đông Phương Uyển cố ý đi chậm lại chờ Bùi Đông Lai đuổi kịp sau đó nháy mắt cười to thăm dò:
- Còn nữa tỷ tỷ ấy ở Đông Hải sao? Hôm nào giới thiệu cho em được không?
- Cô ấy không ở Đông Hải mà đang ở Yến Kinh.
Bùi Đông Lai cười nói.
- Hai người ở riêng à, như vậy không đáng tin nha, em xem trên tv hai người ở hai nơi sẽ không có kết quả tốt, không phải là nam đi sai hướng thì là nữ vượt quá giới hạn..(ccmnr- CR)
Đông Phương Uyển nói rõ ràng mạch lạc.
"—— "
Bùi Đông Lai một đầu lùng bùng, tiểu nha đầu này rốt cuộc là từ trong phim coi được những gì đây?
Một phút đồng hồ sau, Đông Phương Uyển dẫn Bùi Đông Lai tới trước của một gian phòng bên cạnh ga ra ô tô nói:
- Bùi Đông Lai ca ca đây sẽ là căn phòng của anh, bên cạnh là phòng tập thể thao, anh muốn tập thể hình cũng có thể đi vào, mặt khác cũng có thể đi bơi ở bên ngoài bể bơi.
- Cảm ơn Uyển Nhi.
Bùi Đông Lai cười cười, đối với tính cách tinh quái của Đông Phương Uyển Nhi thì có ấn tượng khá tốt.
- Nếu muốn cảm ơn em thì có cơ hội hãy giới thiệu vị tỷ tỷ kia cho em, em thật muốn biết anh làm như thế nào cưa được chị ấy.
Đông Phương Uyển Nhi bĩu môi, tiêu sái phất phất tay, lắc lắc cái mông rời đi.
Cô gái nhỏ này sau này sẽ là một tiểu mĩ nữ khó lường.
Bùi Đông Lai trong lòng cười khổ, sau đó đẩy cửa phòng đi vào, bên trong phòng có điều hòa, TV những đồ đạc khác không nói, còn có nhà vệ sinh, nhà tắm, điều kiện hoàn toàn ngoại dự đoán của hắn.
Bất quá rất nhanh Bùi Đông Lai lại bình thường trở lại, điều kiện tốt như vậy hơn phân nửa là bởi vì mình do Cổ Bồi Nguyên giới thiệu.
Dù sao nói chung gia sư đều là ở bên ngoài, nào có ai ở lại trong nhà người ta.
...
Coi như Bùi Đông Lai thông qua phương thức quỉ dị này làm cho Đông Phương Lãnh Vũ thỏa hiệp, thì cùng lúc đó Liễu Nguyệt mặc một thân đồ đen ngồi trong chiếc Lincoln đã tới dưới lầu tập đoàn Thiên Tường.
Sau khi chiếc xe dừng lại, Liễu Nguyệt cũng không trực tiếp xuống xe mà là cau mày không biêt trong lòng đang nghĩ cái gì.
- Liễu tỷ.
Mắt thấy Liễu Nguyệt không lên tiếng, tài xế của nàng lên tiếng nhắc nhở:
- Đã đến nơi rồi.
Liễu Nguyệt lấy lại tinh thần, nhớ lại Bùi Đông Lai đen lại cho nàng vài phàn cảm giác quen thuộc nói:
- Tiểu Lang ngươi quay lại thăm dò Bùi Lão sư kia một chút, nhớ rõ càng chi tiết càng tốt, nhất là phương diện về thành viên trong gia đình.
- Dạ! Liễu Tỷ.
Thanh niên bị Liễu Nguyệt gọi là Tiểu Lang gật đầu đáp ứng, sau đó xuống xe.
- Ca, ân nhân tựa hồ xuất hiện..
Liễu Nguyệt thì thào tự nói, tiếp theo ngẩng đầu nhìn thoáng qua lâu đài Thiên Tường cao vút trong mây, khuôn mặt lạnh lùng và xinh đẹp lộ ra vài phần thương cảm hiếm thấy.
Chỉ là.
Cảm xúc thương cảm chợt lóe lên.
Tiểu Lang mở cửa sau xe, nàng lại biến thành một đóa độc mân côi cường thế của Đông Hải