Nhưng mà ngay bây giờ, ở phía sau lại tự dưng hiện ra một người mà Bùi Đông Lai lại không hề hay biết.
Hắn liền cả kinh.
Trong màn đêm, Bùi Đông Lai giống như là con mèo bị giẫm phải đuôi, lông tơ cả người đều dựng lên.
Đối với vẻ mặt khẩn trương của Bùi Đông Lai, Trần Anh cũng không dừng bước vẫn tiếp tục đi tới.
Bước chân của Trần Anh vô cùng nhẹ nhàng, không hề phát ra bất kỳ thanh âm gì.
Nhìn y phục tác chiến trên người Trần Anh thì Bùi Đông Lai liền hiểu được thân phận của đối phương, hắn liền nghĩ cách nên giải thích như thế nào với đối phương.
Dựa theo kế hoạch của hắn thì việc giết trên đám người Tôn Vệ Đông sẽ đổ lên đầu của đám người bắt cóc Mộ Khuynh Nhan.
Mà hiện giờ, Trần Anh lại xuất hiện, hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của Bùi Đông Lai, thi thể đám người tp ở xung quanh mà vết máu trên cơ thể hắn cũng chưa rửa sạch, nói nói dối với Trần Anh là một điều không thể.
Hiển được điểm này, vẻ mặt Bùi Đông Lai liền trở nên ngưng trọng hơn.
- Ngươi không cần nghĩ đến việc chạy tốn.
Dường như là nhận ra ý niệm chạy trốn trong đầu Bùi Đông Lai, Trần Anh vừa đi vừa lãnh đạm nói:
- Trên thế giới này không có một ai có thể thoát khỏi tay ta, ngươi cũng không phải là ngoại lệ.
Bên tai vang lên lời nói tự tin mà cuồng vọng của Trần Anh thì sắc mặt Bùi Đông Lai hơi đổi, đôi chân mày cũng nhíu lại.
Hắn và Trần Anh không cừu không oán cho nên không muốn động thủ với nàng, còn nữa bằng thủ đoạn của Trần Anh, lúc xuất hiện không hề bị hắn phát hiện, điều này làm cho Bùi Đông Lai hiểu được thực lực của Trần Anh còn cao hơn nhiều so với hắn.
Cho nên ý niệm chạy trốn liền xuất hiện trong đầu của hắn.
Chẳng qua.
Hiện giờ nghe được lời nói Trần Anh, cảm nhận được sát khí phát ra từ người nàng thì hắn hiểu được, muốn chạy trốn khỏi nàng thì tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
- Cô…cô là cảnh sát sao?
Lúc này, ở phía sau Mộ Khuynh Nhan đã rửa xong thân thể, lúc đi lên thì thấy Mộ Khuynh Nhan mang theo một bộ y phục cảnh sát, vốn là nàng ngẩn ra nhưng sau đó liền trở nên vui mừng, hỏi han.
- Ừh.
Trần Anh nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai:
- Không cần vọng tưởng đem Mộ tiểu thư ra làm con tin, trước khi ngươi đụng tới nàng thì ta sẽ biết ngươi thành một cỗ thi thể.
"Bá!"
Sắc mặt của Bùi Đông Lai không khỏi biến đổi.
- Cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải là bọn bắt cóc, chính anh ấy là người đã cứu tôi.
Nghe Trần Anh nói như vậy thì Mộ Khuynh Nhan liền giải thích.
- Ta biết.
Câu trả lời của Trần Anh làm Mộ Khuynh Nhan giương mắt mà nhìn.
- Vậy thì tại sao cô…?
Mộ Khuynh Nhan không hiểu, ở nàng xem ra nếu như Trần Anh biết Bùi Đông Lai cứu mình thì làm sao lại…
Mộ Khuynh Nhan không hiểu điểm này nhưng Bùi Đông Lai lại hiểu rõ, hắn cũng không mở miệng.
- Trước khi hắn ta cứu cô, hắn đã giết chết 1 tên sinh viên ĐH Đông Hải cùng 9 binh lính.
Trần Anh nói xong, lạnh lùng hướng bddl hỏi:
- Ta nói đúng không? Bùi Đông Lai.
Ân?
Nghe được Trần Anh gọi thẳng tên mình, trong lòng Bùi Đông Lai liền động, sau đó trong nháy mắt hắn cũng hiểu được, rất có thể chuyện mình xử lý Chu Phúc Thái thì Trần Anh cũng biết.
- Ngươi không cần phải kinh ngạc, bởi vì sau khi xảy ra sự việc cháy nổ kia thì ta đã bắt đầu chú ý đến người. Bất quá, lúc ấy ta cho rằng là Liễu Nguyệt phái người ra làm, hiện giờ xem ra thì đó là việc do ngươi làm, quả là hảo thủ đoạn a.
Nói xong lời cuối, Trần Anh không nhịn được mà cảm thán, giọng nói có chút phức tạp, có táng thưởng nhưng phần lớn là vẻ trào phúng.
"Bá!"
Nghe được Trần Anh nói như vậy, vẻ mặt Mộ Khuynh Nhan liền biến sắc, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bùi Đông Lai, nàng tuyệt đối không tin Bùi Đông Lai là một kẻ giết người lung tung, dù sao thì lúc nãy Bùi Đông Lai đã cứu nàng, hơn nữa hắn lại không có mưu đồ gì với nàng.
Chẳng biết tại sao, đối mặt với vẻ mặt khinh miệt và trào phúng của Trần Anh thì Bùi Đông Lai lại vô cùng căm tức, dù sao thì đám người bọn hắn chủ động trêu chọc mình, hơn nữa nhiều lần đẩy hắn vào chỗ chết, hắn bất đắc dĩ mới hạ tử thủ.
- Không sai, đều là do ta làm, ta chỉ muốn thỏa mãn nguyện vọng của bọn hắn mà thôi.
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai mở miệng, giọng nói hoàn toàn lạnh xuống.
Nói xong, Bùi Đông Lai hơi nheo mắt lại.
Mặc dù hắn không muốn giao thủ với Trần Anh, mặc dù biết được thân thủ của Trần Anh vô cùng khủng bố, nhưng mà hắn sẽ không thúc thủ chịu trói.
Bởi vì.
Hắn đã đáp ứng Tần Đông Tuyết, hắn sẽ thẳng lưng đi vào Tử Cấm Thành, đi vào nơi tượng trưng cho địa vị và quyền lực của Tần gia.
Hắn còn đáp ứng qua tử, hắn sẽ mua nhà cho qua tử ở Đông Hải và Yến Kinh, hơn nữa hắn cũng kiếm một cô vợ đẹp cho qua tử.
Thậm chí hắn cũng đáp ứng làm một việc vô cùng nguy hiểm cho Tiêu Phi.
Phải sống!
Hắn nhất định phải sống!!
"Ân?"
Cảm nhận được trên người Bùi Đông Lai bộc phát ra khí thế, Trần Anh liền dừng bước, vẻ mặt hiện ra một tia kinh ngạc.
Nàng kinh ngạc là bởi vì trên người của Bùi Đông Lai toát ra một cỗ hơi thở làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.
"Bá!"
Vài giây sau, sắc mặt của Trần Anh đột nhiên thay đổi.
Trong màng đêm, nàng trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai.
Ngạc nhiên khi phát hiện được biểu tính quái dị của Trần Anh, tuy rằng Bùi Đông Lai cảm thấy tò mò nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, mày là trực tiếp bỏ trốn.
- Đứng lại.
Mắt thấy Bùi Đông Lai muốn chạy trốn, Trần Anh liền tỉnh ngộ, nàng quát lên một tiếng rồi lao thẳng đến Bùi Đông Lai.
" Vù"
Trong nháy mắt, bàn tay của Trần Anh hướng bả vai của Bùi Đông Lai chụp tới.
" Vù..Vù"
Nhận thấy được sau lưng truyền đến tiếng kình phong thì trong lòng Bùi Đông Lai liền giật mình, hắn hiểu rõ nếu như mình bị Trần Anh bắt trúng thì bả vai liền sẽ phế đi, vì thế hắn cũng không dám chậm trễ, liền dừng bước lại, khom người xuống. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Hô!"
- Không cần a…
Cùng lúc đó, Mộ Khuynh Nhan thấy Trần Anh ra tay đối với Bùi Đông Lai thì nàng liền kêu lên.
- Ngươi đừng chạy, ta không bắt ngươi.
Mắt thấy Bùi Đông Lai né một trảo của mình, lại thấy hắn muốn chạy trốn thì Trần Anh mở miệng, giọng nói không còn giống như lúc trước, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Bởi vì, hơi thở của Bùi Đông Lai làm cho nàng có cảm giác quen thuộc, từng có người đã cho nàng cái cảm giác ấy.
Người kia chính là Long Nha thứ 3 của tổ chức Long Nha.
Đồng dạng, từ trước đến giờ cả Long Nha chỉ có một vị Long Nha trẻ tuổi nhất.
Người kia tên gọi Tiêu Phi!
Nghe được Trần Anh mở miệng, lại cảm giác được giọng nói Trần Anh có chút dị thường thì Bùi Đông Lai liền hơi nghi ngờ.
- Thực lực của ngươi không tệ, nhưng nếu ta dùng toàn lực thì ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn.
Trần Anh cố ý nói:
- Bởi vì… ta là thành viên của Long Nha.
Long Nha?
Nghe được hai chữ này thì đồng tử của Bùi Đông Lai liền phóng đại, khóe mặt cũng giật giật.
Biểu tình của Bùi Đông Lai đã rơi vào trong mắt Trần Anh, trong lòng nàng liền nhấc lên kinh đào cự lãng, vẻ mặt nàng kích động:
- Ngươi biết Long Nha sao?
Không trả lời.
Nguyên bản là Bùi Đông Lai lại buồn bực vì sao chỉ là một đặc cảnh bình thường lại có thân thủ khủng bố đến thế, lúc này nghe được Trần Anh nói mình là người của Long Nha thì hắn mới bình thường trở lại.
Dù sao, hắn từ Tiêu Phi cũng biết được Long Nha là một tổ chức mũi nhọn của nước Tung của, hơn nữa từ trong miệng của Jason thì hắn biết được những người trong tổ chức này là quân nhân xuất sắc nhất thế giới.
Không một người nào.
Hắn liền thoải mái, đồng thời đối mắt với vấn đề này thì Bùi Đông Lai không biết trả lời như thế nào, dù sao thì hắn cũng là một người bình thường.
Đây cũng là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nghiêm túc đánh giá Trần Anh.
Chẳng biết tại sao, khi thấy Bùi Đông Lai chăm chú nhìn mình thì Trần Anh cũng không hề nổi giận, hơn nữa nàng cũng không lên tiếng ngăn cấm, mà nàng có chút thất thần, trong lòng nàng theo bản năng liền hiện ra một người nam nhân hùng vĩ, đứng trước mặt, sửa sang lại y phục và mái tóc rối trên người nàng.
Trong lòng hiện ra một màn này thì trong con mắt của Trần Anh lộ ra vài phần bi thương.
Nhận thấy được vẻ bi thương trong đôi mắt nàng thì Bùi Đông Lai có một loại cảm giác muốn đi lên che chở, bảo vệ cho Trần Anh.
Ân?
Lúc đó, bỗng dưng có một cỗ trí nhớ hỗn loạn, giống như là thủy triều, điên cuồng tiến vào trong đầu của Bùi Đông Lai.
Đây là dấu hiện tiến hành lần dung hợp thứ hai.
Thấy được điểm này thì trong lòng Bùi Đông Lai hơi vui vẻ đồng thời dựa vào ý chí kiên cường của mình mà chống lại cơn đau do lần dung hợp này mang đến.
- Ngươi làm sao vậy?
Trần Anh vốn là đang đắm chìm trong hồi ức, thấy Bùi Đông Lai lộ ra vẻ dị thường thì liền lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi.
Nàng không phát hiện, trong lơ đang giọng nói của nàng đã trở nên nhu hòa.
Không trả lời, Bùi Đông Lai gắt gao cắn chặt hàm răng, chịu đừng cơn thống khổ này.
"Bá!"
Đột nhiên, đồng tử của Bùi Đông Lai mở to ra.
Trong màn đêm, hắn mở to hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi nhìn về phía Trần Anh.
Bởi vì.
Dựa theo trí nhớ thì hắn biết được một tin tức: " Trần Anh là vị hôn thê của Tiêu Phi."