Trong cái nóng hâm hấp của cửa hàng ăn, lời nói của Đông Lai như một quả bom nổ giữa trời không.
- Ta... trời ạ, hiện thực so với tiểu thuyết còn yy (tự sướng) hơn a!
- Đúng vậy, tên tiểu tử đó từ bỏ vị lãnh diễm mỹ nữ mà chăm chú vào vị mỹ nữ bên cạnh a!
- Thật không biết tên tiểu tử này có tài đức gì mà có thể làm cho cả hai vị mỹ nữ ái mộ...
Trong lúc nhất thời, khách nhân trong cửa hàng và vây trước cửa quán đều sôi nổi bàn tán.
Trước những tiếng bình luận đó, khuôn mặt Bùi Đông Lai không chút thay đổi, Nạp Lan Minh Châu có cảm giác mình bị người ta tát một cái thật mạnh vào mặt, một sự khuất nhục chưa bao giờ nàng phải chịu tràn ngập trong lòng, nàng đập bàn rầm một cái rồi đứng lên!
- Tiểu tử, ngươi đang giả bộ ngu ngốc sao? Hay muốn tìm cái chết!
Nạp Lan Hiên nhìn thấy vẻ mặt hàn ý của Nạp Lan Minh Châu, hắn biết rõ Bùi Đông Lai đã hoàn toàn chọc giận Nạp Lan Minh Châu, sắc mặt hắn liền biến đổi, lạnh giọng mà quát. Trong đầu hắn nghĩ Bùi Đông Lai vì muốn trả thù Nạp Lan Minh Châu từ hôn nên mới cố tình nói như vậy.
- Giả ngu sao?
Thái độ coi thường người khác của Nạp Lan Hiên làm cho Bùi Đông Lai vô cùng bất mãn:
- Chẳng lẽ pháp luật quy định ta nhất định phải nhận ra nàng ta hay sao?
- Bùi Đông Lai, anh xác định anh không hề biết tôi? Hoặc đã từng xem qua ảnh chụp của tôi?
Nạp Lan Minh Châu đi tới trước bàn của Bùi Đông Lai, dùng ánh mắt ý bảo Nạp Lan Hiên không nên động thủ, lạnh lùng nhìn Bùi Đông Lai, giọng điệu vô vùng tức giận.
- Không biết!
Từ trước đến giờ, Bùi Đông Lai chưa từng nghe Bùi Vũ Phu nói về chuyện hôn ước, cũng chưa từng gặp qua Nạp Lan Minh Châu, lúc này hắn đối mặt với Nạp Lan Minh Châu ép hỏi, dĩ nhiên hắn phải lắc đầu.
- Một khi đã như vậy, tôi tự giới thiệu một chút, tôi "từng" là vị hôn thê của anh, Nạp Lan Minh Châu!
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh nói:
- Đương nhiên, đã từng! Bởi vì một tiếng trước, tôi đã nói với Bùi Vũ Phu rằng tôi giải trừ hôn ước giữa hai chúng ta.
Sau khi nói xong, vẻ mặt Nạp Lan Minh Châu đầy hài hước mà nhìn Bùi Đông Lai, nàng vô cùng mong chờ Bùi Đông Lai lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Chỉ có như vậy mới có thể làm tiêu lửa giận trong lòng nàng!
Nhưng Nạp Lan Minh Châu phải thất vọng rồi, Bùi Đông Lai cũng chẳng thống khổ gì, hắn chẳng qua chỉ hơi nhíu mày vì nghe thấy ba chữ Bùi Vũ Phu.
- Cô nói tôi có hôn ước với tôi? Là do ai định ra?
Bùi Đông Lai cau mày hỏi.
- Cha của anh và cha của tôi.
Chẳng biết tại sao, sau khi chứng kiến Bùi Đông Lai không có chút thống khổ nào, Nạp Lan Minh Châu có cảm giác mình đang đấm vào một bịch bông gòn, chẳng có tí cảm giác thỏa mãn tí nào.
- Thật ngại quá, tôi từ nhỏ đến lớn ngay cả cha tôi là ai tôi còn không biết, vì thế, hôn ước do người đó định ra không có liên quan tí gì đến tôi, cả cho dù cô không giải trừ hôn ước, tôi cũng không biết có loại hôn ước này tồn tại.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
Lúc nãy, khi Nạp Lan Minh Châu bước chân vào cửa thì phát hiện Bùi Đông Lai tỏ ra không quen biết nàng, nàng đã có chút tức giận, sau đó Bùi Đông Lai lại nói thẳng ra miệng là không biết nàng, lửa giận của nàng càng bừng lên dữ dội.
Mà ngay tức thì, nàng hỏi thẳng hắn, thì không giống như hắn nói dối, tựa hồ là thật sự không biết nàng.
Phát hiện này làm cho nàng vô cùng nghi hoặc, nhưng lửa giận của nàng cũng chưa tan tí nào, nên nàng mới nói rõ thân phận của mình, còn nói cả luôn chuyện mình đi từ hôn.
Hiện giờ, nghe được lời nói lãnh đạm của Bùi Đông Lai lại thấy thái độ bình tĩnh của hắn làm cho Nạp Lan Minh Châu hoàn toàn điên tiết, nàng cười lạnh mà nhìn Bùi Đông Lai, gằn từng chữ:
- Bùi Đông Lai, tên phế vật nhà ngươi, ngươi không muốn để lòng tự trọng của bản thân mình bị tổn thương, ngay cả phụ thân Bùi Vũ Phu cũng không nhận, quả thật làm cho ta ghê tởm vô cùng!
- Cô nói cái gì?
Lúc này đây, cảm xúc của Bùi Đông Lai trở nên vô cùng xúc động, vì theo như lời của Nạp Lan Minh Châu, Bùi Vũ Phu chính là phụ thân của hắn!
Mà hắn nhớ vô cùng rõ ràng, Bùi Vũ Phu đã từng nói: Hắn là do Bùi Vũ Phu nhặt ngoài đường đem về nuôi!
- Bùi Đông Lai, nói thật cho ngươi biết, nếu ta biết ngươi là loại người này, ta đã không cần dùng lời nhẹ nhàng uyển chuyển mà nói chuyện với Bùi Vũ Phu, ta đã trực tiếp nói cho hắn biết là ngươi, Bùi Đông Lai, ngay cả tư cách xách giày cho ta thì ngươi cũng không có!
Khi Nạp Lan Minh Châu nhìn thấy tình cảnh kích động của Bùi Đông Lai, nàng cảm thấy vô cùng hưng phấn, đây chính là kết quả mà nàng muốn thấy nhất.
Lời nói của Nạp Lan Minh Châu vang lên bên tai mình, nhìn thấy bộ dạng cay nghiệt điêu ngoa của nàng ta, Tần Đông Tuyết nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên hàn quang. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thật ra mà nói, Bùi Đông Lai không hề tức giận, thậm chí hắn còn không nghe thấy lời nói tiếp theo của Nạp Lan Minh Châu nói cái gì, mà hoàn toàn bị khiếp sợ.
Sau khi Nạp Lan Minh Châu nói xong, hắn thở hổn hển, thanh âm khàn khàn mà hỏi:
- Cô nói Bùi Vũ Phu là phụ thân sinh ra tôi sao?
- Ta thật sự cảm thấy bi ai thay cho Bùi Vũ Phu vì có một đứa con như ngươi!
Chẳng lẽ người què là cha của ta thật sao?
Nếu như vậy, tại sao lại giấu diếm mình?
Sau khi nghe Nạp Lan Minh Châu nói vậy, sự kích động của Bùi Đông Lai cũng biến mất, cả người vẫn ngồi như cũ không nhúc nhích.
- Tiểu Hiên, chị bị tên phế vật này làm chán ăn luôn rồi, chúng ta đi.
Nhìn thấy Bùi Đông Lai có vẻ như bị đả kích trầm trọng, Nạp Lan Minh Châu mới thỏa mãn định bỏ đi.
- Đợi một chút!
Bùi Đông Lai đang ngây người đột nhiên vươn tay, ngăn cản đường đi của Nạp Lan Minh Châu.
- Phế vật, nếu mày muốn chết, tao thành toàn cho mày!
Nạp Lan Hiên thấy thế liền giận tím mặt.
Bùi Đông Lai không thèm để ý đến Nạp Lan Hiên mà nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Minh Châu, gằn từng chữ:
- Cô mới nói cha của cô và cha của ta định hôn ước cho hai chúng ta, cô lại đến trước mặt cha tôi mà từ hôn phải không?
- Ngươi là ngu thật hay giả vờ ngu thế?
Nạp Lan Minh Châu có chút không kiên nhẫn, nhìn Bùi Đông Lai một cách chán ghét, ngữ khí càng thêm cay nghiệt:
- Bùi Đông Lai, lúc trước ngươi lợi dụng cha ta để ngưu bức trong trường học, chỉ là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng đối phó tên Trịnh lão bản kia, từ đó ta nhận ra người là một tên xảo trá. tuy nhiên, nếu như ngươi vẫn ráng đu bám theo ta, mong một ngày nào đó Nạp Lan Minh Châu ta thay đổi chủ ý, có cơ hội trèo cao với Nạp Lan gia, ta khuyên ngươi không nên mơ mộng hão huyền như thế, vì chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!
- Trong mắt ta, ngươi chỉ là một tên phế vật không hơn không kém!
Nạp Lan Minh Châu tựa hồ cảm thấy còn chưa đủ nên đế thêm một câu cuối.
Nghe lời nói cay nghiệt của Nạp Lan Minh Châu, nhìn thấy bộ dáng làm cha thiên hạ của nàng ta, Bùi Đông Lai cảm thấy một cỗ nhiệt huyết phừng phừng trong đầu, ánh mắt híp lại, vô cùng băng lãnh làm cho người khác phải rét run.
- Sao? Chẳng lẽ ngươi thấy ta nói không đúng?
Nhìn thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Bùi Đông Lai, Nạp Lan Minh Châu liền hoảng sợ, tuy nhiên nàng ta khôi phục ngay bộ dáng cao cao tại thượng nói tiếp:
- Nếu ta nhớ không lầm thì trong cuộc thi lần trước của ngươi, ngươi xếp đội xổ với 280 điểm phải không? Xếp đội xổ cả năm lớp mà còn chưa đủ chứng minh ngươi là một tên phế vật sao?
- Nạp Lan Minh Châu, cha của cô xuất hiện tại Thẩm thành, giúp ta ra mặt là vì muốn lôi kéo cha của ta, tìm cách tiếp cận Miêu gia gia, nhờ Miêu gia gia ra tay cứu ông nội của cô mà thôi! Xin cô nhớ cho kỹ, lúc ấy tôi không hề nhờ vả ông ấy ra mặt giúp ta. Còn chuyện ta lợi dụng cha cô để doạ nạt Trịnh Kim Sơn, cũng chỉ vì ta giúp những người sống dưới tầng dưới cùng của xã hội đòi bồi thường lại những gì họ xứng đáng nhận thôi!
Bùi Đông Lai lạnh lùng nói:
- Nạp Lan Minh Châu, thật ra mà nói, cha của tôi có ơn cứu mạng đối với ông nội của cô, tôi lại không lợi dụng phụ thân của cô để lấy một xu một cắc nào cả, mà chuyện này so sánh với sự sống còn của ông nội cô, cái nào nặng cái nào nhẹ, trong lòng cô tự hiểu!
- Đủ rồi Bùi Đông Lai, ngươi không cần dùng chuyện của ông nội ta để uy hiếp ta, ta nói cho ngươi biết, vô ích thôi, bởi vì đây là chuyện giữa ta và ngươi, không hề liên quan gì đến bọn họ! Đương nhiên, nhìn mặt mũi của cha ngươi đã từng giúp Nạp Lan gia hai lần, ta cho ngươi một cơ hội. Hai năm trước, ta đã đỗ trạng nguyên cả tỉnh Liêu Ninh, chỉ cần ngươi có thể trong năm nay đỗ trạng nguyên của Liêu Ninh, vậy ta mới coi như ngươi không phải là phế vật, không để ý tất cả mà gả cho ngươi, chấp nhận cho ngươi trèo cao với Nạp Lan gia!
- Nạp Lan Minh Châu, cô khinh thường tôi, cho rằng tôi không xứng đáng với cô, cô có thể tìm ta mà nói thẳng thắn, da mặt của ta rất dày, nên ta không quan tâm, nhưng cô không nên tìm cha của tôi mà nói chuyện này! Cô yên tâm, Nạp Lan gia chắc chắn tôi sẽ tới thăm!
- Tốt, ta chờ ngươi!
Lúc đầu Nạp Lan Minh Châu còn tức giận với lời nói của Bùi Đông Lai, nhưng khi nghe được câu nói cuối, nàng ta lập tức nở nụ cười lạnh.
Trong mắt nàng, lần trước Bùi Đông Lai thi chỉ được 280 điểm, xếp đội xổ, làm sao có thể thành trạng nguyên của cả tỉnh Liêu Ninh?
Sau khi nghe Nạp Lan Minh Châu nói xong, Bùi Đông Lai không nói gì thêm, chỉ nhìn Tần Đông Tuyết một cách ái ngại.
Nhìn thấy ánh mắt của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết không nói tiếng nào, nàng trực tiếp đứng dậy, sau đó lại chủ động nắm tay của Bùi Đông Lai, dùng cách này để Bùi Đông Lai cảm thấy ấm áp!
- Nạp Lan Minh Châu, từng có rất nhiều người khinh thường Bùi Đông Lai, kết quả là bọn hắn đều bị hành động thực tế của Bùi Đông Lai cho một cái tát vang dội! Tôi tin tưởng cô cũng sẽ giống bọn họ, cái tát này, cô chắc chắn phải nhận rồi!
Tần Đông Tuyết nắm tay của Bùi Đông Lai, sắc mặt vô cùng bình tĩnh mà nhìn Nạp Lan Minh Châu, ngữ khí của nàng rất hờ hững:
- Thêm vào đó, Trung Quốc rất lớn, nhưng Đông Bắc rất nhỏ, chỉ ở Đông Bắc này thì Nạp Lan gia mới có đất diễn!
Nghe xong lời của Tần Đông Tuyết, Nạp Lan Minh Châu vốn muốn phát tác, nhưng nghe xong câu nói cuối cùng, nàng ta cố ép tức giận, lạnh lùng nhìn Tần Đông Tuyết mà hỏi:
- Cô... cô là ai?
- Tôi họ Tần, đến từ Yến Kinh!
Tần Đông Tuyết nhẹ nhàng liếc nhìn Nạp Lan Minh Châu một cái, sau đó quay lại nhìn Bùi Đông Lai một cách ấm áp, nở nụ cười rồi nói nhẹ:
- Chúng ta đi chứ?
Mặc dù Bùi Đông Lai đối với lời nói của Tần Đông Tuyết cảm thấy tràn ngập nghi hoặc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, mà chỉ im lặng nắm tay của Tần Đông Tuyết chậm rãi rời khỏi.
Yến Kinh, Tần gia.
Bên tai của hắn vẫn quanh quẩn lời nói của Tần Đông Tuyết.
Nhìn theo bóng lưng của Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết đang bỏ đi, đột nhiên Nạp Lan Minh Châu cảm thấy một nỗi sợ hãi dâng lên tràn ngập tâm hồn nàng, hoàn toàn chiếm cứ cả thân thể nàng.
Dưới ánh đèn vàng, sắc mặt của nàng trở nên trắng bệch!