- Diệp thư ký, Từ sở trưởng.
Trước ngục giam, ngục trưởng cùng 2 tên giám ngục đã đứng đợi từ lâu, thấy xe dừng lại thì chủ động bước lên chào hỏi.
- La ngục trưởng, chào ông, tôi là Sử Hồng là xử trưởng của Quốc An Cửu Xử, dựa vào mệnh lệnh thì tôi sẽ cùng với những thành viên trong tổ chuyên án đến đây để thẩm vấn Bùi Đông Lai, xin ông hãy phối hợp.
Không đợi Diệp Cấm, Từ Lệ đáp lời thì Sử Hồng liền bước lên, đưa ra một tờ văn kiện.
Ngũ trưởng nghe vậy thì cầm lấy tờ văn kiện, thấy được trong đó đã có chữ ký của Khương Tuấn, nội dung trong đó cũng không khác gì lời nói của Sử Hồng.
- Chào ngài, Sử trưởng phòng.
Xem hết văn kiện, ngục trưởng trầm ngâm một chút rồi nói:
- Dựa vào yêu cầu của thượng cấp thì phàm là người nào muốn tiến vào ngục giam Lang Sơn để thăm tù nhân thì phải được thượng cấp cho phép.
Hả?
Mắt thấy ngũ trưởng không cho phép thì chân mày Diệp Cấm, Từ Lệ nhíu lại, Sử Hồng thì có chút tức giận, nói:
- La ngục trưởng, tôi hy vọng ông hiểu được, chúng tôi không phải đến thăm tù mà là đến thẩm vấn, xin ông hãy phối hợp với chúng tôi.
- Thật có lỗi, Sử trưởng phòng, dựa vào quy định thì muốn vào thẩm vấn người trong ngục giam Lang Sơn chỉ có 2 hình thức, thứ nhất chính là do chính tay phạm nhân tự viết, thứ hai là do cấp trên phê chuẩn, bên tôi phối hợp, phụ trách giao người cho những ngành có liên quan…..
- Tôi biết trình tự của các ông, chúng tôi cũng dựa theo loại thứ hai này, hơn nữa còn dựa theo yêu cầu của thượng cấp.
Không đợi La ngục trưởng nói xong thì Sử Hồng nhíu mày nói, hắn tỏ ra bất mãn, đồng thời cũng cảm thấy đầu óc của La ngục trưởng có phải là bị lừa đá hay không? Vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ đang ở đây mà ông còn dám không cho đi vào?
Nghe Sử Hồng nói thế thì ngục trưởng nói:
- Xin chư vị tới phòng làm việc của tôi chờ một lát, tôi sẽ xin chỉ thị của cấp trên.
- Không cần xin chỉ thị.
Mặt Diệp Cấm không chút thay đổi nói:
- Lần này tổ chuyên ngành là do thượng cấp phai xuống, nếu như tổ chuyên ngành đã có văn kiện thì tự nhiên là đã được thượng cấp đồng ý rồi.
- Diệp thư ký, cái ngài nói thì tôi cũng biết nhưng mà…
- Nhưng mà cái gì?
Lúc này không đợi La ngục trưởng nói hết thì Từ Lệ liền lạnh lùng nhìn vào La ngục trưởng, nói.
- Thật có lỗi, Diệp thư ký, Từ sở trưởng, bộ trưởng đã có chỉ thị, nếu như có người nào muốn đến đây tìm Bùi Đông Lai thì phải gọi điện để xin chỉ thị của ngài ấy.
Thấy được vẻ tức giận trong giọng nói của Từ Lệ, thì La ngục trưởng đành phải lấy cớ.
Diệp Cấm nghe vậy thì lạnh lùng nhìn vào La ngục trưởng, gằn từng chữ:
- Một lát nữa tôi sẽ đích thân gọi điện đến bộ trưởng của ông để giải thích chuyện này.
- Diệp thư ký…
- Ông nói nhiều quá rồi.
Diệp Cấm lạnh giọng:
- Dẫn đường.
- Diệp thư ký, thứ cho tôi mạo phạm, tôi thật sự không thể đáp ứng yêu cầu của ngài.
La ngục trưởng cắn chặt răng, quyết tâm không để vợ chồng Diệp Cấm, Từ Lệ đi vào. Đối với hắn mà nói thì nếu để đám người Diệp Cấm đi vào thì tương đương với việc đắc tội lãnh đạo, ngược lại nếu không để đám người Diệp Cấm đi vào thì hắn đã dựa vào quy định, tuân thủ chức tránh, nếu xảy ra chuyện gì thì lãnh đạo có thể ra mặt giúp hắn.
- Được.
Nghe được La ngục trưởng cứng rắn như thế thì sắc mặt Diệp Cấm phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Bắt lại.
"Vù"
"Vù"
"Vù"
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Cấm thì 3 gã đặc công liền chạy lên, không đợi 3 người La ngục trưởng làm gì thì liền bắt được bọn họ, hơn nữa còn dùng súng chĩa vào người.
- Dẫn đường.
Diệp Cấm lạnh lùng phun ra 2 chữ.
"Hô... Hô..."
La ngục trưởng hổn hển thở, sợ tới mức ứa mồ hôi lạnh, cuối cùng là đi phía trước để dẫn đường.
Hả?
Nghe được tiếng bước chân, thấy được La ngục trưởng mang theo đoàn người Diệp Cấm hướng về phía này đi tới thì 2 gã thành viên Long Nha làm nhiệm vụ bảo vệ Bùi Đông Lai liền đề cao cảnh giác.
- Thủ trưởng.
Coi như lúc đám người Diệp Cấm cách khoảng 5m thì 2 gã thành viên Long Nha liền cúi chào với Diệp Cấm, sau đó yêu cầu đám người Diệp Cấm dừng bước lại:
- Chúng tôi nhận được mệnh lệnh của thủ trưởng, phụ trách trông coi tội phạm hiềm nghi, nghiêm cấm những người khác tiếp xúc với tội phạm.
- Diệp thư ký, Tử sở trưởng, Sử trưởng phòng, bởi vì thân phận của tội phạm quá mức đặc thù, thêm vào vụ án lần này còn có liên quan đến thế lực ngoại cảnh nên quân đội đã phái 2 vị này tới đây để theo dõi tội phạm hiềm nghi.
Mắt thấy 2 gã thành viên Long Nha tuân thủ giữ vững cương vị của mình thì ngục trưởng thở ra một hơi, vội vàng giải thích, nhưng trong lòng là rất muốn tìm cách để báo lại chuyện này cho cấp trên.
- 2 vị đồng chí, xin chào.
Nghe được 2 gã thành viên Long Nha cùng ngục trưởng nói thế thì Sử Hồng liền lấy văn kiện ra, muốn bước lên giải thích.
- Thủ trưởng, xin dừng bước.
" Rắc"
Mắt thấy Sử Hồng tới gần, hai gã thành viên Long Nha lên tiếng, hơn nữa liền vung súng lên, lên đạn, cảm giác kia chỉ cần Sử Hồng còn dám tiến lên nửa bước thì sẽ liền nổ súng.
"Ách..."
Có lẽ không ngờ 2 gã thành viên Long Nha sẽ làm như thế, Sử Hồng cả kinh, sau đó theo bản năng dừng bước lại.
- Tôi là Sử Hồng là trưởng phòng của bộ An Toàn Cửu Xử, lúc trước người của tôi cũng đã tham gia vào hành động vây bắt tội phạm hiềm nghi này. Hiện giờ, dựa vào điều tra của tổ chuyên án thì chúng tôi phát hiện ra trong vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ nên muốn thẩm vấn tội phạm hiềm nghi, xin 2 vị đồng chí hãy phối hợp với công tác của chúng tôi.
Ngắn ngủi kinh ngạc đi qua, Sử Hồng lấy lại tinh thần, khách khí nói.
- Báo cáo thủ trưởng, cấp trên đã hạ lệnh cho chúng tôi nghiêm cấm tất cả mọi người tiếp xúc với tội phạm hiềm nghi. Cho nên, trước khi không nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì chúng tôi nhất định phải thực hiện chức trách của mình. xem tại TruyenFull.vn
Một gã thành viên Long Nha liền giải thích, đồng thời súng trong tay cũng không buông xuống.
Mắt thấy 2 gã thành viên Long Nha như thế thì Sử Hồng cũng không dám lấy thân mạo hiểm, đành phải quay đầu lại nhìn Diệp Cấm, để Diệp Cấm quyết định.
Diệp Cấm thấy thế thì chân mày hơi nhíu lên.
Hắn biết rõ năng lực cùng tính kỷ luật của Long Nha, cho nên hắn không hề nghi ngờ lời nói của 2 gã thành viên Long Nha này, hắn cũng không dám để cho đặc công bên mình lên khống chế như lúc nãy.
- Hắc, ta muốn tới gần đó, các người muốn nổ súng bắn chết ta sao?
Mắt thấy thế cục giằng co, Từ Lệ bỗng nhiên tiến lên từng bước, vẻ mặt hài hước cười nói:
- Không chỉ nói các ngươi cho Diệp Cô Thành 18 lá gan thì hắn có thể đụng vào ta sao?
Hả?
Nghe Từ Lệ khinh thường nhắc tới Long Vương Diệp Cô Thành thì 2 gã Long Nha chau mày, trong lòng hiểu được thân phận của nữ nhân trước mặt cũng không hề đơn giản.
Hiểu được điểm này, bọn hắn thấy Từ Lệ đi tới thì lên tiếng:
- Thủ trưởng, xin dừng bước!
- Ta muốn đi thì đi, bản thân ta muốn nhìn các ngươi có dám nổ súng không.
Vẻ mặt Từ Lệ cười lạnh, không biết là bị cừu hận làm cho đầu choáng váng hay là nghĩ đến việc quen với Diệp Cô Thành cho nên bước đi tới.
- Thủ trưởng, xin đừng làm chúng tôi khó xử.
2 gã thành viên Long Nha lại mở miệng, lúc mở miệng thì vẫn cầm súng nhưng lại không dám nổ súng.
- Đến a, có dũng khí thì các ngươi nổ súng a.
Vẻ mặt Từ Lệ tỏ ra khinh thường, tiếp tục bước lên.
- Thủ trưởng!
Mắt thấy Từ Lệ đến gần, một gã thành viên Long Nha bước lên, đưa tay ngăn không cho Từ Lệ đi lên, kết quả bởi vì ra tay quá mức đột nhiên, thêm vào đó là lực đạo lớn nên thiếu chút nữa đẩy ngã Từ Lệ.
- Thủ trưởng.
Nhận thấy được điểm này, tên thành viên Long Nha tiến lên biến sắc, lập tức xoay người, giữ chặt lấy Từ Lệ, không để cho Từ Lệ ngã xuống.
- Ngươi dám động tay động chân với ta?
Một phen giữ chặt Từ Lệ, không đợi tên thành viên Long Nha buông tay ra, Từ Lệ trừng to mắt, gào thét một tiếng, thuận thế tát một cái.
"Ách..."
Tên thành viên Long Nha cầm tay Từ Lệ, nghe được Từ Lệ nói như thế, biết được sự việc khó giải quyết thì biến sắc, lập tức buông tay ra.
"Bốp"
Ngay sau đó.
Một tiếng vang vang lên.
Tên thành viên Long Nha kia đã bị Từ Lệ tát một tát vào mặt.
- Bắt lại cho ta!
Cùng lúc đó, trong lòng Diệp Cấm vừa động, lập tức liền hạ lệnh.
- Không được nhúc nhích.
Mệnh lệnh Diệp Cấm vừa ra, 8 gã đặc công đi theo hắn liền giơ súng, họng súng nhắm vào 2 gã thành viên Long Nha.
2 gã thành viên Long Nha thấy vậy thì liền do dự một chút, cuối cùng không có động thủ, sắc mặt khó coi nhìn vào Diệp Cấm:
- Thủ trưởng, xin đừng làm chúng tôi khó xử.
- Cút.
Từ Lệ đưa tay chỉ lên trước mặt tên thành viên Long Nha, giọng nói không thể nghi ngờ.
- Diệp Cô Thành là em trai của tôi, sau này tôi sẽ nói rõ việc này.
Diệp Cấm thấy thế thì giải thích với 2 gã thành viên Long Nha một câu, sau đó nhìn tên ngục trưởng rồi nói:
- Mở cửa ra.
2 gã thành viên Long Nha nghe Diệp Cấm nói thế thì biến sắc, do dự một chút, cuối cùng cũng là đi qua một bên.
Ngục trưởng thấy thế, biết rõ nếu chống cự sẽ phí công cho nên liền cầm chìa khóa đi tới cửa phòng giam.
Trong phòng giam.
Bùi Đông Lai mở mắt ra, rốt cục Đông Lai lộ diện.