Đã lâu không gặp
Dưới ánh đèn, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sắc mặt của Tô Thi Vận trở nên trắng bệch đi tới chỗ cái bàn của Bùi Đông Lai và Ngô Vũ Trạch, Phương Thế Kiệt âm trầm đi ở phía sau, mà Ngô Vũ Trạch đối với tất cả chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, vẫn hôn Quách Lệ Na.
Lúc trước Quách Lệ Na đã nhận ra ánh mắt Ngô Vũ Trạch nhìn về phía Tô Thị Vận mang theo tình ý dạt dào, bằng vào trực giác của nữ nhân, nàng phán đoán được Ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận có quan hệ.
Lúc này, nàng không hiểu ra sao cả, bị Ngô Vũ Trạch hôn, còn chứng kiến Tô Thi Vân đang đi tới chỗ Ngô Vũ Trạch, nhất thời nàng sững sờ trên ghế sa lon, đối với hết thảy mọi chuyện, nàng không thể lý giải được một chút.
Không riêng gì Quách Lệ na, ngoại trừ Bùi Đông Lai biết được hết thảy tin tức, đám người Trang Bích Phàm và Hạ Y Na cũng vô pháp lý giải.
- Làm sao vậy? uống rượu à?
Mắt thấy mọi người đều chăm chú nhìn về phía mình, Ngô Vũ Trạch cố gắng che dấu cảm xúc dao động trong nội tâm, một bộ tiêu sái như cũ cười cười.
Không trả lời, trừ Bùi Đông Lai ra, cả đám người Hạ Y Na đều đem ánh mắt hướng về chỗ Tô Thi Vận đang đi đến phía sau Ngô Vũ Trạch.
Ngô Vũ Trạch thấy thế, ngạc nhiên quay đầu lại.
- Đã lâu không gặp.
Tô Thi Vận dừng bước lại, còn cách Ngô Vũ Trạch khoảng 1m, nhìn khuôn mặt Ngô Vũ Trạch đã khắc sâu trong nội tâm nàng, mỉm cười, cười đến có chút khiến cho người ta thương cảm.
Đã lâu không gặp…
Bên tai vang lên tiếng nói mang theo vài phần thương cảm, vài phần thân tình, vài phần giả tạo kiên cường của Tô Thi Vận, Ngô Vũ Trạch như là bị xé toang bộ dáng giả tạo thông thường, hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn khuôn mặt quen thuộc mà cả đời này hắn cũng không thể quên được, chua xót cười:
- Đã lâu không gặp.
- Anh có khỏe không?
Tô Thi Vận nhẹ giọng hỏi, ánh mắt cũng không kìm lại đánh giá Quách Lệ Na.
Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tô Thi Vận, Quách Lệ Na giữ im lặng cầm bàn tay phải lạnh như băng của Ngô Vũ Trạch, ôm bả vai của hắn.
- Vẫn bình thường.
Nhận thấy trong tay Quách Lệ Na truyền đến hơi ấm, cả người Ngô Vũ Trạch lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, đứng lên, bưng hai ly rượu, một ly đưa tới trước Tô Thi Vận, lộ ra chiêu bài tiêu sái cười cười:
- Nghe nói cô sắp đính hôn, chúc mừng cô.
Chứng kiến bộ dáng thân mật của Quách Lệ Na và Ngô Vũ Trạch, bên tai vang lên tiếng chúc phúc của Ngô Vũ Trạch, thân thể Tô Thi Vận run rẩy, trầm mặc vài giây đồng hồ, sau đó gượng cười, tiếp nhận chén rượu:
- Cảm ơn.
Ngô Vũ Trạch không nói cái gì nữa, mà ra hiệu một chút, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
- Ngô Vũ Trạch, vì cái gì mà đến hôm nay anh vẫn không rõ tâm ý của em? Anh nghĩ rằng em thật sự sẽ gả cho Phương Thế Kiệt sao?
Nhìn Ngô Vũ Trạch uống một hơi cạn sạch, trong lòng Tô Thi Vận trong lòng đau xót, đôi mắt nóng lến, run rẩy đưa ly rượu lên miệng sau đó nhắm mắt lại, uống một hơi cạn sạch, nhưng cũng không có đem suy nghĩ trong lòng nói ra.
- Chúc mọi người chơi vui vẻ.
Mơ mắt ra, Tô Thi Vận giống như đã khôi phục bình thường, nàng đặt chén rượu xuống, sau đó mỉm cười nói một câu.
- Cô cũng như vậy.
Ngô Vũ Trạch tỉnh bơ đáp lại đồng thời nhìn thấy Phương Thế Kiệt đi ở phía sau Tô Thi Vận.
Tô Thi Vân không nói cái gì nữa, mà trực tiếp xoay người.
Trong nháy mắt xoay người, nàng chỉ cảm thấy trái tim của mình như đang vỡ vụn, đau nhức vô cùng, nàng cố nén không cho rơi lệ, đi tới chỗ Phương Thế Kiệt nói:
- Tôi hơi mệt một chút, muốn trở về nghỉ ngơi.
- Được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phương Thế Kiệt nhíu mày rồi đáp ứng yêu cầu của Tô Thi Vận.
Tô Thi Vận điều chỉnh lại cảm xúc, rời đi, Phương Thế Kiệt không có lập tức đuổi theo Tô Thi Vận, mà đưa ánh mắt như đao nhìn chằm chằm vào Ngô Vũ Trạch.
- Ngô Vũ Trạch, từ nay về sau, nếu mày dám liên hệ với Thi Vận hoặc là để tao gặp được ở Hàng Châu, tao sẽ cắt chân của mày!
Phương Thế Kiệt mở miệng, ngữ khí lạnh lẽo nói.
Nguyên bản hắn nhìn thấy Ngô Vũ Trạch cùng với cô gái bên cạnh hành động thân mật, nghĩ tới Tô Thi Vận sẽ tuyệt vọng đối với Ngô Vũ Trạch, hết hy vọng, hắn đang mừng thầm trong lòng thì đã thấy Tô Thi Vận đi tới trước mặt Ngô Vũ Trạch chủ động chào hỏi.
Theo ý nào đó mà nói, hành động lần này của Tô Thi Vận đã vô tình đánh vào thể diện của Phương Thế Kiệt, khiến cho Phương Thế Kiệt cảm thấy khó chịu, cho nên hắn đứng lại, đồng thời cảnh cáo Ngô Vũ Trạch.
Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói.
Mà Bùi Đông Lai thì hơi nheo mắt lại.
Lúc trước, Bùi Đông Lai nghe được những tên công tử ăn chơi nghị luận, đã từng suy đoán nguyên nhân Ngô Vũ Trạch đến quán bar, nhưng vừa rồi sau khi nghe được ngô Vũ Trạch và Tô Thi Vận nói chuyện với nhau thì đã minh bạch hết thảy.
Hắn nhìn ra được, vô luận là Ngô Vũ Trạch hay là Tô Thị Vận, đều còn rất yêu nhau.
Mà Ngô Vũ Trạch là cố ý làm trò trước mặt Tô Thi Vận, biểu hiện thân mật với Quách Lệ Na, hơn nữa còn hôn Quách Lệ Na. Ngô Vũ Trạch muốn thông qua phương thức này khiến cho Tô Thi Vận hết hy vọng đối với hắn, hoàn toàn quên hắn, bắt đầu một cuộc sống mới!
Dù sao, nếu Tô Thi Vận không thể quên Ngô Vũ Trạch, nàng đính hôn với Phương Thế Kiệt, nhất định sẽ hết sức thống khổ!
- Mày là ai? Khẩu khí so với bị bệnh phù chân còn lớn hơn a?
Không đợi Bùi Đông Lai có hành động gì, Hạ Y Na mở miệng, ngữ khí tương đối khó chịu.
- Đàn bà, có tin tao tìm người xử lý cô hay không?
Tâm tình Phương Thế Kiệt khó chịu, chỉ là bên trong quán rượu có quá nhiều người, thêm nữa là Tô Thi Vận cũng ở đây, không thể trực tiếp giáo huấn Ngô Vũ Trạch, hiện giờ thấy Hạ Y Na nhảy ra ngữ khí càng thêm lạnh như băng.
- Tỷ tỷ không tin đấy.
Luận về hung hăng càn quấy, có cha là Ngọc Thạch chi vương của TQ và quân khu tư tỉnh và ông ngoại của nàng là tư lệnh quân khu so với Phương Thế Kiệt chỉ có cao hơn chứ không thấp hơn, hiện giờ hắn làm ra một bộ dữ tợn, Hạ Y Na chẳng những không có sợ hãi, mà cười lạnh nói:
- Nếu không tin mày gọi người tới thử xem?
" Vù"
Không đợi Phương Thế Kiệt trả lời, một gã trung niên nam tử ngồi ở một góc tối trong quán đứng dậy, ngay tại chỗ bắn ram cả người trong nháy mắt đứng ở trước người của Hạ Y Na, đem nàng che chắn phía sau.
" Ách"
Phương Thế Kiệt muốn nói cái gì, nhìn thấy nam tử trung niên xuất hiện trước người Hạ Y Na, sắc mắt đột nhiên biến đổi.
- Phương Thế Kiệt, tiểu thư nhà ta không phải là người ngươi có thể đắc tội được, cút ra xa.
Nam nhân trung niên lạnh lùng nói.
- Cút ra xa?
Nguyên bản Phương Thế Kiệt nghe thấy lời nói của Hạ Y Na đã tức giận, nhưng mà ngại Tô Thi Vận vẫn đứng ở phía sau cách hắn không xa, hắn nhất thời do dự không biết có nên giáo huấn đám người Ngô Vũ Trạch hay không, hiện giờ thấy nam tử trung niên xuất hiện, bảo hắn cút ra xa, nhất thời khiến cho hắn nổi giận!
Phẫn nộ cực điểm, Phương Thế Kiệt chứng kiến chủ quán bar mang thủ hạ bước nhanh tới, lập tức cười lạnh nói:
- Được lắm? Tao ở Hàng Châu lâu như vậy, nhưng cũng không thấy con đàn bà nào kiêu ngạo như vậy, hôm nay tao sẽ mở mắt một phen!
- Phương Thiếu, làm sao vậy?
Thanh âm của Phương Thế Kiệt vừa hạ xuống, chủ quán bar dẫn thủ hạ đi tới bên cạnh hắn, quan tâm hỏi han.
- Lưu ca, có người muốn ta cút ra khỏi quán của ngươi, ông nói ta phải làm sao bây giờ?
Phương Thế Kiệt cười lạnh hướng tới chỗ chủ quán nói.
Ân?
Ngạc nhiên khi nghe được lời nói của Phương Thế Kiệt, nam nhân tên là Lưu Vĩ cả kinh không nhẹ!
Ông chủ của bbs chính là Phương Chấn.
Có người muốn Phương Thế Kiệt cút ra khỏi quán rượu bbs..
Nếu không phải Phương Thế Kiệt chính miệng nói ra, có đánh chết Lưu Vĩ cũng không tin!
- Bằng hữu, ta mặc kệ các người tới từ chỗ nào, nhưng mà…từ lúc quán bar mở của cho tới bây giờ, chưa có người nào dám ở trong quán bar gây sự, càng không có người nào dám bất kính đối với Phương thiếu!
Sau khi kinh ngạc, Lưu Vĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam nhân trung niên nói:
- Ta cho các người một cơ hội, quỳ xuống nhận sai, sau đó cút hết ra ngoài cho ta!
Sau khi nói xong, Lưu Vĩ lại vung tay lên, tám gã đại hán áo đen phía sau tiến lên vài bước, xếp thành vòng tròn đem đám người Bùi Đông Lai vậy ở giữa.
Đối mắt với khí thế của đám người vây quanh như thế, nam tử trung niên âm thầm bảo vệ Hạ Y Na không sợ chút nào, mà lạnh lùng nói:
- Ông chủ của ta là Hạ Hà.
Hạ Hà?
Sau khi nghe được hai chữ này, sắc mặt của Lưu Vĩ không khỏi biến đổi.
Hạ Hà tuy rằng được xưng là vua Ngọc Thạch Trung Quốc, nhưng mà lấy đổ thạch để lập nghiệp, cho đến nay vẫn một mình chiếm lấy cái bánh ngọt lớn này, lại có cha vợ là tư lệnh quân khu, danh khí trong giới hắc đạo phương Nam thật không nhỏ.
Thân là thủ hạ của Phương Chấn, Lưu Vĩ tự nhiên nghe nói qua đại danh Hạ Hà.
- Phương Thiếu, Hạ Hà rất có thế lực ở phương Nam, hơn nữa bố vợ hắn còn là tư lệnh quân khu tỉnh, việc này có chút khó giải quyết.
Sau khi khiếp sợ, Lưu Vĩ lập tức đến bên cạnh Phương Thế Kiệt nhỏ giọng nói vào tai hắn.
So với Phương Thế Vinh, thì Phương Thế Kiệt từ nhỏ đã được Tào Nghiễm Giang hun đúc, biết rõ đạo lý cao thấp làm việc, sở dĩ hôm nay hắn tức giận cũng là bởi vì bị khiếu khích, lúc này nghe được lời nói của Lưu Vĩ, biết rõ Hạ Y Na không thể trêu chọc được.
Đồng dạng hắn cũng biết, nếu chuyện này cứ như thế rút lui, thì sau này hắn không thể sống yên được ở Hàng Châu, thậm chí là cả Chiết Giang.
- Phương Thế Kiệt, anh muốn làm gì?
Ngay trong lúc Phương Thế Kiệt đang tiến thối lưỡng nan, Tô Thi Vận thấy Lưu Vĩ dẫn người vây quanh cái bàn của Bùi Đông Lai, lập tức đi tới, nhíu mày chất vấn.
- Thi Vận, không có việc gì, chỉ là một chút chuyện hiểu lầm mà thôi.
Nghe được lời nói của Tô Thi Vận, Phương Thế Kiệt trong lòng chợt động, mỉm cười, sau đó nhìn lại nhìn nam nhân trung niên, nói:
- Nể mặt Thi Vận, việc hôm nay dừng lại ở đây.
- Đi thôi, Thi Vận.
Phương Thế Kiệt tìm được một cái thang xuống đài, không nói lời vô ích, cố gắng mang theo Thi Vận rời đi, đồng thời âm thầm quyết định, sau này nhất định phải làm cho Ngô Vũ Trạch ăn đau khổ, hắn không dám trở mặt với Hạ Y Na, nhưng có thể làm cho Ngô Vũ Trạch cút ra khỏi Hàng Châu như một con chó!
Tô Thi Vận nhìn không được liếc nhìn Ngô Vũ Trạch trong đám người một cái, sau đó cùng với Phương Thế Kiệt rời đi.
Tên nam nhân trung niên kia, sau khi thấy đám người Phương Thế Kiệt rời đi, không đợi Hạ Y Na phân phó đã chủ động đi về chỗ ngồi của hắn.
- Không dám thì nói không dám, giả bộ cái gì?
Hạ Y Na nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Thế Kiệt và Hạ Y Na rời đi, hừ lạnh mọt tiếng, cũng không có truy đuổi không tha, tựa hồ nàng không muốn vì vậy mà phá hư không khí ở chung với Bùi Đông Lai.
Sau đó Hạ Y Na ngồi xuống, đồng thời một trong Hàng Châu tứ thiếu, Phương Thế Vinh xuất hiện ở cửa quán rượu.
- Anh!
Phương Thế Kiệt và Tô Thi Vận đến đây hôm nay, hoàn toàn là vì tăng thêm cảm tình của Tô Thi Vận trước khi đính hôn, vì muốn tăng thêm không khí, hắn chẳng những kêu mấy bằng hữu không tầm thường, còn gọi cả Phương Thế Vinh tới, lúc này thấy Phương Thế Vinh tiến vào quán bar, lập tức vẫy tay gọi.
- Thế Kiệt, chú tới đây là?
Phương Thế Vinh nhìn thấy Thế Kiệt, cũng nhìn thấy mấy tên đại hán áo đen và Lưu Vĩ lập tức nghi hoặc hỏi han.
- Bẩm Phương Thiếu, Thế Kiệt thiếu gia vừa mới cùng con gái của Hạ Hà xảy ra tranh chấp, không xảy ra đại sự gì.
Lưu Vĩ vội vàng đáp lại.
- Con gái của Hạ Hà?
Nghe được lời nói của Lưu Vĩ, Phương Thế Vinh có chút buồn bực, tùy miệng hỏi:
- Con gái của Hạ Hà sao lại chạy tới Hàng Châu này? Là người nào?
- Ở bên kia, Phương Thiếu.
Lưu Vĩ chỉ cái bàn chỗ Bùi Đông Lai.
Phương Thế Vinh lập tức nhìn theo hương Lưu Vĩ chỉ.
Ngay sau đó.
Ánh mắt hắn và Bùi Đông Lai gặp nhau trên không trung.
Chứng kiến khuôn mặt của Bùi Đông Lai, đồng tử Phương Thế Vinh đột nhiên trợn trừng tròn xoe, thần tình khiếp sợ.
- Hắc, Tiểu tạp chủng, thật không nghĩ tới mày dám xuất hiện ở Hàng Châu!
Ngắn ngủi kinh ngạc qua đi, trong con ngươi của Phương Thế Vinh hiện lên sát ý, trong lòng cười lạnh không dứt:
- Quả nhiên là đạp nát hài sắt không tìm được, đến khi tìm được chẳng uổng công, mày đã vội vã tìm chết như vậy, lão tử liền thỏa mãn nguyện vọng của mày!
Trong lòng thầm nghĩ, đồng thời rút ra bài học lần trươc, Phương Thế Vinh không có hồ đồ tiến lên trước, mà phân phó Lưu Vĩ:
- Lưu ca, nhất định phải phái người đem tên thanh niên tóc húi cua kia tiếp cận cho ta, ta đi ra ngoài gọi điện thoại!
- Đã rõ, Phương thiếu.
Lưu Vĩ tuy rằng không biết vì sao lại muốn hắn chú ý Bùi Đông Lai, nhưng hắn nhận ra vẻ tức giận trên mặt Phương Thế Vinh, tự nhiên không dám chậm trễ.
Thấy Lưu Vĩ đồng ý, Phương Thế Vinh lạnh lùng liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, sau đó không đợi Phương Thế Kiệt truy vẫn, liền xoay người đi ra bên ngoài quán bar.
- Vũ Trạch, các người cứ ngồi chơi, ka đi ra ngoài gọi điện thoại.
Thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại ra, đi ra khỏi quán bar, Bùi Đông Lai đoán được Phương Thế Vinh lấy điện thoại làm gì, hơi trầm ngâm, liền quyết định.
Sau khi nói xong, Bùi Đông Lai không đợi đám người Ngô Vũ Trạch đáp ứng, đứng dậy hướng tới chỗ cửa quán rượu đi tới.
Cuộc chiên ở Hàng Châu được mở màn.