Điều này làm cho nàng trực tiếp bị sợ ngây người!
Nếu không phải nàng biết hành động tối hôm qua là do Bùi Đông Lai làm thì nàng nhất định cho rằng đầu của Bùi Đông Lai đã bị nhét đầy bã đậu.
Mặt Bùi Đông Lai vẫn không đổi sắc.
"Khanh khách..."
Vài giây sau, Quý Hồng nở nụ cười, nàng cười ngây ngốc khiến 2 ngọn núi hùng vĩ trước ngực rung lên, làm cho đám nam nhân xung quanh chú ý đến.
Bùi Đông Lai cũng không có ngắm nhìn, hắn mỉm cười hỏi:
- Quý lão bản, chẳng lẽ cô cho rằng việc này rất đáng cười sao?
- Đông Lai đệ đệ, ta cho rằng đây là việc buồn cười nhất mà ta đã từng nghe.
Nghe được Bùi Đông Lai hỏi như thế thì Quý Hồng liền ngưng cười, nàng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai:
- Đông Lai đệ đệ, từ sau khi ta đến Đông Hải thì có không biết bao nhiêu nam nhân muốn chinh phục ta, nhưng mà, tính đến trước mắt, còn chưa có ai làm được. Thật sự ta rất tò mò, dựa vào cái gì mà cậu nói ra những lời cuồng vọng như thế?
Nói tới đây, Quý Hồng dừng lại một chút, trong con ngươi hiện lên một tia hài hước:
- Chẳng lẽ chỉ bằng việc cậu đạt đến cảnh giới Ám Kình? Hoặc là chuyện giết Phương Chấn?
- Những việc này cũng đúng nhưng mà không phải là tất cả.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
- Được rồi, vậy mời Đông Lai đệ đệ nói, tỷ tỷ xin mở tai lắng nghe.
Quý Hồng vẫn cười, nhưng mà trong nụ cười mang theo vẻ trào phúng cùng với vài phần tức giận.
- Giống như lời cô nói, đích thật là Phương Chấn đã chết trong tay của ta, đồng thời dựa vào việc ta hợp tác với Bạch Quốc Du để vặn ngã Tào Nghiễm Giang, hơn nữa lại đem Phương Hiểu Hồng đưa vào ngục.
Đối mặt với vẻ mặt hài hước của Quý Hồng, Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, giọng nói không lớn nhưng cũng Quý Hồng nghe rõ.
Hợp tác với Bạch Quốc Du …
Nghe được những lời này thì nụ cười trên mặt Quý Hồng liền biến mất.
- Đồng dạng, ta còn có thể khiến Phương Hồng Cương thần phục ta, ta nghĩ, phía trên có Bạch Quốc Du thậm chí là có Bạch gia làm chỗ dựa, lại có Phương Hồng Cương bán mạng cho ta, ta muốn được những gì của Phương Chấn ở Hàng Hồ, cũng không phải là khó a?
Có lẽ là thấy được vẻ mặt khiếp sợ của Quý Hồng cho nên Bùi Đông Lai híp mắt cười, hỏi.
Quý Hồng trầm mặc.
Nàng cũng biết rằng thực lực của Bạch gia hùng mạnh như thế nào.
Hiểu được điểm này, Quý Hồng rất rõ, nếu quả thật những lời Bùi Đông Lai nói là sự thật thì việc Bùi Đông Lai nắm giữ tất cả mọi việc ở Hồ Giang cũng không phải là quá khó.
- Đương nhiên, ta có hay không những thứ này cũng không quan trọng, dù sao thì đại bản doanh của cô cũng ở Đông Hải.
Bùi Đông Lai chậm rãi nói:
- Ta nghĩ rất đúng, Bạch Quốc Du, Bạch gia, đây là những thứ mà ta dựa vào.
- Ta tạm thời tin cậu, cứ nói tiếp.
Quý Hồng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, dường như nàng muốn nhìn thấu tâm tư của Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi, vẫn tiếp tục nói:
- Nói vậy thì chắc hẳn Quý lão bản còn nhớ việc ta lợi dụng thủ hạ của Phương Chấn để giết người của cô?
- Nữ nhân luôn nhớ dai.
Trong đôi mắt Quý Hồng hiện lên lửa giận:
- Mà ta thì lại nhớ dai hơn những nữ nhân bình thường, cậu cảm thấy ta sẽ quên sao?
- Cô không quên là tốt.
Bùi Đông Lai không thèm để ý lửa giận của Quý Hồng, cười nói:
- Bởi vì chuyện tối qua mà Trần tỷ đã chú ý đến cô. Tuy rằng bên ngoài cô tẩy trắng khiến cho Trần tỷ không tìm được một chút chứng cớ gì, nhưng mà dựa vào chuyện tối qua thì ta có thể để cô mang một cái tội danh trên người.
Nói tới đây, Bùi Đông Lai dừng lại một chút, nụ cười trên mặt dần dần chuyển lạnh:
- Trước khi ta trở về Đông Hải thì ở Hàng Hồ đã bỏ lệnh truy nã của ta. Cảnh sát Hàng Hồ đã đến Đông Hải để điều tra, cô nói nếu ta đem chuyện này đổ lên đầu cô thì sẽ ra sao?
" …."
Nghe Bùi Đông Lai nói những lời này thì tim Quý Hồng không khỏi đập nhanh.
Tối hôm qua, Bùi Đông Lai lợi dụng thủ hạ của Phương Chấn phát động đánh úp Mãnh Hổ bang, khiến Mãnh Hổ bang thảm trọng.
Dưới tình hình như thế, nếu đem chuyện Phương Chấn bị giết đổ lên đầu người mình thì đó cũng là chuyện hợp lý.
Càng quan trọng hơn là Quý Hồng hiểu được, hiện giờ ở bên Hồ Giang kia người chủ trì vụ án là Bạch Quốc Du, nếu Bạch Quốc Du là chỗ dựa vững chắc của Bùi Đông Lai thì đúng như vậy, việc này sẽ đổ trên người của nàng.
- Cách nói này cũng có thể chấp nhận.
Mắt thấy vẻ mặt Quý Hồng âm tình bất định, Bùi Đông Lai tiếp tục đổ dầu vào lửa:
- Chắc hẳn là cô không quên việc huấn luyện quân sự ở ĐH Đông Hải. Lúc ấy Tôn Tường Vân muốn vì nhi tử mình mà lấy lại công đạo. Lúc đó, dường như tất cả mọi người đều cho rằng Tôn Tường Vân gặp vận khí kém, đụng phải Trần tỷ một người ghét ác như cừu, bởi vì nàng đứng về phía chính nghĩa cho nên thuận tay giúp ta. Nhưng mà… sẽ không ai nghĩ đến quan hệ giữa ta và Trần tỷ.
Mặc dù là Bùi Đông Lai không nói quan hệ giữa hắn và Trần Anh là như thế nào, nhưng mà Bùi Đông Lai mở miệng là Trần tỷ, đóng miệng cũng là Trần tỷ. Điều này làm cho Quý Hồng ý thức được gì đó.
Vẻ mặt của nàng lại trầm trọng hơn.
- Trần tỷ là một người ghét ác như cừu, coi như không có chuyện tối qua, lấy tính cách của tỷ ấy thì tỷ ấy sẽ nhìn chằm chằm vào cô. Nếu ta lợi dụng Bạch Quốc Du đem chuyện Phương Chấn đổ lên đầu cô, hơn nữa nói cho Trần tỷ biết, cô đã từng vài lần phái người giết ta, cô nói đến lúc đó Trần tỷ sẽ làm gì?
Bùi Đông Lai cười híp mắt hỏi.
Vẫn không có trả lời, vẻ mặt Quý Hồng trở nên khó coi.
- Trần tỷ sẽ không bỏ qua cho cô. Đương nhiên là cô có thể lợi dụng mạng lưới quan hệ bạch đạo để không thèm để ý chuyện này, mà ta cũng thừa nhận, ở Đông Hải thậm chí là ở vùng tam giác Trường Giang này thì cô là người có thế lực nhất nhưng mà cô nghĩ lại xem. Giữa cô và Bạch gia, Trần tỷ thậm chí cả Liễu tỷ thì bên nào lợi hại hơn?
"Hô! Hô!"
Hơi thở Quý Hồng càng lúc càng trở nên dồn dập, sát ý trong đôi mắt càng ngày càng đậm.
Dường như là Bùi Đông Lai sẽ không lo lắng Quý Hồng động thủ, hắn lạnh lùng nói:
- Mặt khác cô chớ quên, Trần tỷ chính là xuất thân từ Long Nha. Mạng lưới tình báo của Long Nha còn mạnh hơn so với cô tưởng tượng. Cô cho rằng cô tẩy trắng có thể giấu được Trần tỷ hay sao, đến lúc đó, không nói Trần tỷ cùng Liễu tỷ, chỉ cần Bạch gia cũng có thể nghiền nát cô, cho cô rơi vào vực sâu, không có cơ hội để xoay sở.
Bùi Đông Lai nói xong thì liền âm thầm quan sát Quý Hồng, lúc này khuôn mặt của Quý Hồng đã trở nên âm trầm.
Giờ phút này nàng đã khôi phục lại bộ mặt của một Xà mỹ nữ.
Nàng đứng ở trước người Bùi Đông Lai, tóc không gió mà bay, sát ý khủng bố lan tràn bốn phía làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực mà phải bỏ đi.
Trong lúc nhất thời, xung quanh không còn một bóng người.
- Bùi Đông Lai, tuy rằng đã đã ý thức được ngươi là một người rất khó đối phó. Có thể là tâm cơ, lòng dạ, dã tâm cùng với sự quyết đoán của ngươi đã vượt qua sự tưởng tượng của ta.
Ánh mắt Quý Hồng nhìn chằm chằm vào Bùi Đông Lai, guống như là một con nhãn kính xà:
- Nhưng mà, ngươi không biết được, trên thế giới này không có một nam nhân nào có thể khiến ta thần phục. Cũng không có một ai có thể phá hư kế hoạch của ta.
- Muốn động thủ ư?
Cảm nhận được sát ý của Quý Hồng, Bùi Đông Lai cũng không có sợ hãi.
- Xem ra ngươi không lo lắng ta sẽ động thủ đối với ngươi.
Sát ý trên người Quý Hồng càng lúc càng đậm:
- Chẳng lẽ người dạy võ cho ngươi không nói cho ngươi biết rằng cao thủ Ám Kình cũng phân ra mạnh, yếu sao?
- Đương nhiên là ta biết.
Bùi Đông Lai liền làm ra tư thế bất cứu lúc nào cũng có thể ứng chiến:
- Nhưng mà, lúc trước khi chưa đạt đến cảnh giới Ám Kình thì ta tin tưởng có thể trốn thoát khỏi tay cô, hiện giờ ta đã đạt tới cảnh giới Ánh Kình, cô cho rằng ta sẽ sợ sao? Cô không cần phải phí sực… căn bản cô không giết được ta.
Quý Hồng trầm mặc.
- Ta hy vọng cô hiểu được, nếu cô giết ta không chết, một khi ta đã chạy trốn được thì ta sẽ trả thù. Đối với cô mà nói thì đó không phải là một việc tốt.
Bùi Đông Lai ngạo nghễ nói:
- Lui một bước mà nói, cho dù cô có thể giết chết được ra thì cô cũng sẽ không chịu nổi lửa giận của cha ta.
- Cha của ngươi là ai?
Giọng nói Quý Hồng khàn khàn, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Cho tới này, nàng rất tò mò về xuất thân của Bùi Đông Lai. Chẳng những hắn có quan hệ với Liễu Nguyệt, hơn nữa lại cùng Trần Anh, Bạch gia có dây mơ rễ má với nhau, điều này làm nàng càng tò mò đối với thân phận của Bùi Đông Lai.
- Vũ Thần, Bùi Vũ Phu,
Bùi Đông Lai chậm rãi mở miệng, thanh âm không lớn.
Nhưng mà.
Đối với Quý Hồng mà nói.
5 chữ kia như hổ gầm, sấm rền.
Lần đầu tiên Bùi Đông Lai nhắc về cha của mình.
Quý Hồng bị dọa đến hồn phi phách tán.