- Chào cậu, tôi là đội trưởng đội dự bị Long Nha, Bàng Phong.
Ánh rạng đông, Bàng Phong đi đến trước người Bùi Đông Lai rồi cúi chào, sau đó giơ cánh tay phải lên.
Sắc mặt Bùi Đông Lai nghiêm túc làm ra một động tác theo kiểu nhà binh, sau đó nắm lấy tay Bàng Phong:
- Chào anh, tôi là Bùi Đông Lai, là đội trưởng của tiểu đội đặc chiến Đằng Long.
- Cảm ơn cậu đã dạy cho chúng tôi một bay học.
Bàng Phong nhìn thoáng qua vết thương ngay cánh tay trái của Bùi Đông Lai, sau đó nhìn vào khuôn mặt hơi trắng bệch vì mất nhiều máu của Bùi Đông Lai, vẻ mặt chân thành nói.
- Tỷ thí với nhau, cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ.
Bùi Đông Lai mỉm cười nói.
- Thương thế của cậu cần phải tiến hành xử lý nhanh một chút cho nên tôi cũng không làm phiền cậu nữa.
Khi nói chuyện, Bàng Phong buông lỏng cánh tay phải của Bùi Đông Lai, nói:
- Tôi hy vọng có một này, chúng ta sẽ được kề vai chiến đấu.
- Tôi cũng vậy.
Bùi Đông Lai nghiêm túc gật đầu, sau đó xoay người mang theo 5 tên tiểu đội đặc chiến Đằng Long lên trực thăng.
- Tất cả mọi người, kính lễ…
Nhìn bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, thân là đội trưởng đội dư bị Long Nha thì Bàng Phong hô lên một tiếng rồi cúi chào.
“Bá!"
19 tên thành viên còn lại của đội dự bị Long Nha đều cúi chào.
Bên tai nghe được tiếng hô của bo, Bùi Đông Lai cùng với mấy gã tiểu đội đặc chủng Đằng Long không hẹn mà cùng dưng bước.
"Ba!"
"Bá!"
Xoay người hoàn lễ, hành văn liền mạch lưu loát
Thời gian chậm dần, hình ảnh như dừng lại.
Giờ phút này.
26 quân nhân tinh anh nhất của nước cộng hòa dùng phương thức này để chào nhau.
1’ sau, Bùi Đông Lai mang theo đội viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long lên trực thăng.
- Tôi nghe nói các cậu đã đánh bại đội dự bị Long Nha, điều này có thật không?
Trên trực thăng, tên phi công không có điều khiển trực thăng rời đi mà nhìn về 6 người Bùi Đông Lai rồi mở miệng hỏi.
Nghe được viên phi công nói như thế nhìn thấy vẻ mặt kỳ dị của tên phi công này thì Ngũ Cương liền nhìn thoáng qua Bùi Đông Lai.
Thấy được ánh mắt của các chiến hữu thì Bùi Đông Lai liền gật đầu cười khổ.
"Ách..."
Mắt thấy Bùi Đông Lai gật đầu thì tên phi công liền mở to miệng, cả nửa ngày mới lấy lại tinh thần sau đó hắn liền đứng lên, dùng một loại ánh mắt kính sợ nhìn vào đám người Bùi Đông Lai, cúi chào, nói:
- Chúc mừng mọi người, có thể chở mọi người những người chiến thắng là điều vinh quang và may mắn của tôi.
6 người Bùi Đông Lai thấy thế thì có chút dở khóc dở cười, sau đó liền hoàn lễ.
- Có thể nói cho tôi biết, mọi người đã làm cách nào hay không?
Buông cánh tay xuống, dường như tên phi công đã quên nhiệm vụ của mình, cả người hắn ngứa ngáy, mở miệng hỏi.
- Báo cáo thượng úy, người anh em này của tôi đang bị thương, cần phải tiến hành cứu thương, xin thiếu úy hãy trở lại căn cứ.
Ngũ Cương thấy thế thì vội vàng đúng dậy cúi chào, vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Còn về tình hình trận đấu thì đợi sau khi đến căn cứ thì tôi sẽ nói lại cho ngài biết.
- Ngại quá, ngại quá.
Nghe Ngũ Cương nói thế thì tên phi công xấu hổ, sau đó liền ngồi vào vị trí rồi điểu khiển trực thăng cất cánh, rời khỏi sơn cốc.
Sau khi máy bay đến căn cứ thì Bùi Đông Lai liền bị đưa đến phòng y tế, mà đám người Ngũ Cương vốn là một đi cùng nhưng cuối cùng là bị vị quân y ngăn cản lại.
Bất đắc dĩ, đám người Ngũ Cương đành phải trở lại khu nhà ở.
Sau khi đám người Ngũ Cương rời đi thì Bùi Đông Lai được nằm trên một băng ca, đưa vào trong một chiếc xe cứu thương.
- Nghe nói trong lúc diễn tập cậu tự dùng dao đâm vào vai trái của mình nên mới bị thương?
Trong xe cứu thương, một nữ quân y tầm 30t, một bên rửa sạch vết thương của Bùi Đông Lai, một bên nhíu mày hỏi.
- Ừh.
Bùi Đông Lai gật đầu, khẽ ừ.
Nữ quân y khó hiểu, hỏi:
- Vì sao lại làm như vậy?
- Vì muốn công bằng
Bùi Đông Lai mỉm cười, không để ý đến cồn đang kích thích vết thương ở trên tay:
- Tôi bị đối thủ đánh trúng vai trái, nếu không làm như vậy thì đó chính là không công bằng.
- Công bằng ư? Tôi xem ra cậu tham gia quân ngũ đến u mê rồi.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nữ quân ý vốn là ngẩn ra sau đó mang theo vài phần trách cứ, nói:
- Cậu biết nếu miệng vết thương chậm xử lý thêm một lát nữa thì nó sẽ để lại di chứng, như vậy cho dù ở lại bộ đội đặc chủng cũng là một việc khó đối với cậu.
Lúc này đây, Bùi Đông Lai lựa chọn trầm mặc.
- Để máu rơi trên chiến trường không tốt hay sao?
Nữ quân y không nhịn được, hỏi.
- Đối với tôi mà nói thì mỗi trận đấu là một chiến trường.
Bùi Đông Lai nghĩ đến mục đích của mình là Yên Kinh thì nhẹ giọng nói:
- Cô có thể cho rằng đây là một chiến trường khác.
Nữ quân y nghe vậy thì cảm thấy nao nao, sau đó nàng có thể cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc trên người của Bùi Đông Lai.
Ngay sau đó, một đạo thân ảnh hiện ra trong đầu của nàng, sắc mặt của nàng đột nhiên biến đổi, toát ra vài phần bi thương.
Ủa?
Thấy được vẻ mặt của nữ quân y thì Bùi Đông Lai cũng nao nao, sau đó không đợi hắn nói cái gì thì một cỗ trí nhớ giống như là thủy triều truyền vào trong đầu của hắn.
Có lẽ là đã nhiều lần dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi nên hiện giờ Bùi Đông Lai cũng không cảm thấy khó chịu nữa.
Dần dần, dần dần, những mảnh trí nhớ này lần lượt xâu chuỗi lại với nhau. Khuôn mặt của nữ quân y kia bỗng trở nên quen thuộc đối với Bùi Đông Lai.
Bởi vì.
Nữ quân y kia tên là Tiêu Nam, sinh ra ở Tiêu gia trong kinh thành.
Nàng là chị của Tiêu Phi.
Người thân.
- Nếu có một ngày cậu thật sự lên chiến trường thì nhất định phải bảo vệ bản thân mình.
Chờ cho đến khi xe cứu thương đến trước phòng cấp cứu, thì Tiêu Nam lấy lại tinh thần, nhìn vào Bùi Đông Lai, nói:
- Bởi vì, nếu cậu bị thương hay chết đi tại chiến trường thì điều đó sẽ khiến cho người thân của cậu cảm thấy đau lòng.
- Cảm ơn chị, chị Tiêu.
Lời nói của Tiêu Nam giống như một đạo ma chú, làm cho trong lòng Bùi Đông Lai xúc động, hắn không nghĩ ngợi gì mà nói.
- Cậu… cậu làm sao biết được tôi họ Tiêu?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Tiêu Nam không khỏi sửng sốt.
- Trước ngực chị có tấm bảng, trên đó có ghi tên và nơi làm việc của chị mà.
Mặt Bùi Đông Lai không thảy đổi, tim không đập nhanh chỉ vào tấm thể công tác trước ngực của Tiêu Nam, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ. Bởi vì mình vừa mới dung hợp với trí nhớ của Tiêu Phi, cho nên khi nghe được câu nói quan tâm kia của Tiêu Nam thì không kìm lòng được mà mở miệng nói.
Hiểu được điểm nàu, trong lòng Bùi Đông Lai cũng có chút nghi hoặc. Không phải Tiêu Phi đã nói là sau khi cùng dung hợp với linh hồn của hắn thì linh hồn của Tiêu Phi sẽ bị hủy diệt sao? Vì cái gì mà vừa rồi khi gặp Tiêu Nam thì linh hồn trong cơ thể hắn lại dao động như thế?
Không có đáp án.
Bùi Đông Lai lâm vào trầm tư, mà Tiêu Nam thì cùng với một nữ quân y còn lại, đem Bùi Đông Lai xuống xe rồi đây vào phòng cứu thương.
- Vết thương của cậu rất sâu, đã ảnh hưởng đến xương cốt bên trong. Hơn nữa cậu không có xử lý vết thương kịp thời nên khiến cho miệng vết thương bị nhiễm trùng.
Sau khi giúp Bùi Đông Lai băng bó vết thương xong thì Tiêu Nam dặn dò:
- Tuy rằng tôi đã giúp cậu xử lý miệng vết thương nhưng mà trong vòng 3 tháng tới cậu không được để tay trái làm việc gì nặng, hơn nữa sau khi trở về thì cần phải thay thuốc đầy đủ vào.
Nghe được câu dặn dò của Tiêu Nam, Bùi Đông Lai cũng không nói gì mà mỉm cười.
- Nếu cậu còn muốn ở lại bộ đội đặc chủng thì nhất định phải làm theo lời của tôi.
Thấy Bùi Đông Lai không nói lời nào thì Tiêu Nam có chút tức giận, trong lòng nàng cảm thấy rằng Bùi Đông Lai thật sự giống với em trai Tiêu Phi của mình, đều thuộc về loại người quật cường.
Dường như đã nhận ra Tiêu Nam đã tức giận, Bùi Đông Lai cười nhẹ:
- Đã biết rồi, cảm ơn chị, chị Tiêu.
- Chiến hữu của cậu chờ cậu đã lâu, tôi biết cậu cũng muốn nói chuyện với bọn họ cho nên cho phép cậu tán gẫu với bọn họ một lát. Sau đó cậu phải ăn cơm rồi ngủ một giấc.
Tiêu Nam lại nói.
Bùi Đông Lai lâm vào trầm tư.
Sau đó, Tiêu Nam rời khỏi phòng bệnh, Ngũ Cương cùng với 5 tên tiểu đội đặc chiến Đằng Long đi vào phòng bệnh.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, cậu đúng là niềm kiêu ngạo của đại đội đặc chủng Đằng Long, cũng là niềm kiêu ngạo của quân khu chúng ta.
Sau khi đi vào phòng bệnh thì một tên dẫn đầu của tiểu đội đặc chủng Đằng Long kích động nói:
- Vì muốn chúc mừng lần này cậu đã dẫn dắt tiểu đội chúng ta giành thắng lợi đội dự bị Long Nha, đạt được chức quán quân trong cuộc thi lần này nên thủ trưởng đã đặc biết đến đây, một lát nữa ngài sẽ có mặt ở đây.
- Báo cáo thủ trưởng, đây là việc mà tôi phải làm.
Khí nói chuyện, Bùi Đông Lai cố gắng đứng dậy cúi chào.
- Đồng chí Bùi Đông Lai, tôi ra lệnh cho cậu nằm yên trên giường, không cho phép nhúc nhích.
Tên dẫn đầu tiểu đội đặ chủng Đằng Long có chút tức giận, ra lệnh một câu làm cho Bùi Đông Lai đơ như cây cơ. Thấy một màn như vậy thì đám người Ngũ Cương liền cười ha ha, mà ngay cả tên tiểu đội trưởng cũng không nhịn được mà cười to.
Buổi trưa, đầu bếp dựa vào yêu cầu của Tiêu Nam mà làm cơm cho Bùi Đông Lai, đám người Bùi Đông Lai không phải là người bệnh nên không có đãi ngộ này vì vậy bọn họ đành phải xuống căn-tin để ăn.
"Bá!"
Mắt thấy đám người Ngũ Cương tiến vào căn-tin thì toàn bộ mọi người trong căn-tin liền ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về đám người Ngũ Cương như nhìn quái vật.
Thấy được ánh mắt khác thường của những tên thành viên tiểu đội đặc chiến khác thì trong lòng đám người Ngũ Cương liền như gương sáng, bọn hắn cũng không nói gì thêm mà là bước vào.
- Ngũ Cương, tại sao các cậu lại đến đây?
Vương Khuê, người được gọi là Hổ Vương thấy thế thì liền mặt dày đứng lên, đi đến trước đám người Ngũ Cương.
Mặc dù ngày đầu tiên Vương Khuê thấy Bùi Đông Lai thì hắn liền cùng bắt tay với Bùi Đông Lai, muốn dùng phương thức đó để kiểm tra thực lực của Bùi Đông Lai. Nhưng mà thông qua trận đấu trong lần tỷ võ thì Ngũ Cương đã hiểu Vương Khuê, đây là một người có tính nam nhi.
Bởi vì đã hiểu Vương Khuê, nên Ngũ Cương cũng không ghét Vương Khuê.
- Đội trưởng của chúng tôi đã giành chức vô địch trong cuộc tỷ thí năng lực tác chiến, chúng tôi đến đây để cùng chúc mừng.
Ngũ Cương nói xong, cố ý nhìn về phía bàn của tiểu đội đặc chiến Lang Nha, nhưng lại không thấy Diệp Thiên ở đâu vì vậy quay đầu lại 4 thành viên tiểu đội đặc chiến Đằng Long, nói:
- Có phải như vậy hay không, các anh em?
- Đông Lai vô địch.
4 người đồng thanh hô lên.
"Ách..."
Nghe được câu trả lời của Ngũ Cương, tất cả mọi người trong phòng ăn liền ngẩn ra, sau đó dường như Vương Khuê đã nhớ ra điều gì, hắn nói:
- Đúng rồi Ngũ Cương, tôi nghe nói Bùi Đông Lai bị thương, có nghiêm trọng không? Có ảnh hưởng đến việc tham chiến vào ngày mai không?
“ Lộp bộp”
Đối mặt với câu hỏi của Vương Khuê, trong lòng cua Ngũ Cương liền dao động, nụ cười trên mặt hắn đã biến mất. Lý trí nói cho hắn biết, lấy thương thế của Bùi Đông Lai thì trận chiến ngày mai, Bùi Đông Lai có khả năng không tham gia được.
- Đáng tiếc, vốn là muốn coi Bùi Đông Lai giáo huấn tên Diệp Thiên không biết trời cao đất rộng kia một phen, xem ra không thể thấy rồi a.
Vương Khuê thấy sắc mặt Ngũ Cương khó coi thì mang theo vài phần nuối tiếc, nói.
- Ai giáo huấn ai còn chưa biết được.
Vương Khuê vừa dứt lời thì trong phòng ăn truyền ra một tiếng hừ lạnh.
Chủ nhân của giọng nói này là thành viên của tiểu đội đặc chủng Lang Nha.
- Tạm thời không nói đến trận chiến ngày mai, chỉ bằng những gì Đông Lai đã làm thì vô luận là năng lực tác chiến cá nhân hay năng lực chỉ huy của Đông Lai đủ để đội trưởng Diệp Thiên của các anh rớt lại ở phía sau mấy cái ngã tư rồi.
Nghe được tên thành viên của tiểu đội Lang Nha hừ lạnh, trong lòng tiểu Trư cảm thấy hổ thẹn với Bùi Đông Lai nê phẫn nộ nói:
- Một người hy sinh chiến hữu để hoàn thành nhiệm vụ nhưng cuối cùng lại không thể hoàn thành được. Một người cam tâm lấy bản thân mình làm mồi, chỉ mong huynh đệ có thể bình an ra khỏi chiến trường, cuối cùng là có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, 2 người này cách biệt một trời một vực.
Lời nói của tiểu Trư giống như một cái tát, tát vào mặt tên thành viên tiểu đội đặc chủng Lang Nha kia, làm cho hắn ngậm miệng không dám nói gì thêm.
Không riêng gì hắn mà tất cả thành viên còn lại của tiểu đội đặc chủng Lang Nha đều tỏ ra bộ dạng xấu hổ.
Mà thành viên 6 tiểu đội đặc chủng còn lại đều lộ ra bộ dạng kính nể.
Kính nể người nam nhân đang nằm ở giường bệnh.
Đối với hết thảy mọi chuyện thì Bùi Đông Lai cũng không rõ, lúc này hắn không dùng cơm nữa mà đem ánh mắt nhìn về phía trước cửa, nhìn vào một vị khách không mời mà đến.
Diệp Thiên!