Tất cả chuyện này khiến cho Diệp đại thiếu gia Diệp Tranh Vanh có tố chất tâm lý vượt xa người thường.
Đi theo Diệp Thạch bước vào đại sảnh, thấy Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết tay trong tay, ở chung một chỗ. Nghe được Diệp Cô Thành chính miệng nói ra “ Bùi Vũ Phu giết ta như giết một con gà”. Thấy được mộ đám đại nhân vật bởi vì Bùi Vũ Phu mà xuất hiên ở đây làm chỗ dựa cho hắn.
Bởi vì có một trái tim kiên cường nên đối mặt với 3 lần đả kích khi nãy, tuy rằng hắn khó có thể thừa nhận nhưng mà nó vẫn rơi xuống đầu của hắn.
Nhưng mà.
Tâm lý của hắn đã đến mức cực hạn.
Giờ phút này, câu nói của Tiêu lão thái gia đã khiến cho trái tim kiên cường của Diệp Tranh Vanh hỏng mất, hắn liền ngã xuống đất.
- Tranh Vanh.
Mắt thấy Diệp Tranh Vanh ngã xuống đất thì vợ chồng Diệp Cấm liền bước lên đỡ hắn.
Rất nhanh, vợ chồng Diệp Cấm đã đỡ hắn dậy.
- Thật xin lỗi, Tiêu lão thái gia, thân thể của Tranh Vanh gần đây có chút không khỏe cho nên mới té xỉu.
Sau khi được vợ chồng Diệp Cấp đỡ dậy, tuy rằng sắc mặt của Diệp Tranh Vanh có chút trắng bệch nhưng mà cả người hắn đã thanh tỉnh rất nhiều. Trước tiên hắn cúi đầu chào Tiêu lão thái gia một cái thật sâu, sau đó nói tiếp:
- Nếu Đông Tuyết không muồn cùng ở chung một chỗ với cháu thì cháu sẽ tôn trọng ý kiến của nàng. Cũng chúc nàng được hạnh phúc.
Nghe được Diệp Tranh Vanh nói những lời như thế thì trong lòng Bùi Đông Lai liền cảnh giác. Ở hắn xem ra, trong một thời gian ngắn như vậy mà Diệp Tranh Vanh đã lấy lại được tinh thần thì tuy rằng mặt ngoài không có gì khác nhưng mà lòng dạ của hắn thật… không thể so sánh với người thường được.
Mà đối với Diệp Thạch, lúc này nghe được Diệp Tranh Vanh nói như thế thì vẻ mặt liễn giãn ra, trong đôi mắt hiện lên vẻ vui mừng.
- Tiểu Tần, Tiểu Diệp, nếu người trẻ tuổi đã không có ý kiến thì các cậu cũng không có ý kiến chứ?
Nghe Diệp Tranh Vanh trả lời như thế thì Tiêu lão thái gia liền hỏi Tần Hồng Sơn và Diệp Thạch.
- Bẩm Tiêu thúc, cháu tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ.
Tần Hồng Sơn liền đáp.
- Tiêu thúc, cháu cũng tôn trọng lựa chọn của bọn nhỏ đồng thời cũng chúc phúc cho Tần nha đầu và Đông Lai.
Diệp Thạch cũng mỉm cười gật đầu, khi nhắc đến 2 chữ Đông Lai thì giọng nói của hắn khiến cho người ta có cảm giác hiền hòa. Cảm giác kia giống như Bùi Đông Lai là cháu ngoại của hắn vậy.
- Tốt, mọi người đã không có ý kiến thì như vậy hôm nay ta cũng cậy già mà lên mặt một lần. Đứng làm làm chủ của buổi lễ đính hôn của Đông Lai và Tần nha đầu.
Nghe Tần Hồng Sơn và Diệp Thạch trả lời như thế thì Tiêu lão thái gia cười a a nói.
Nghe được Tiêu lão thái gia nói như thế thì Diệp Thạch, Tần Hồng Sơn và những vị đại lão cũng cười lên. Mà thành viên của 2 nhà Tần Diệp đều lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Nhất là thành viên Diệp gia. Hôm nay bọn hắn đến đây là tham gia buổi lễ đính hôn của Tần Đông Tuyết và Diệp Tranh Vanh. Hiện giờ lại thấy cảnh đính hôn của Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, đây quả thật là điều khiến cho bọn hắn khó chịu.
Nhưng mà khó chịu thì khó chịu, bọn hắn đều biết được việc đến nước này rồi thì đại cục đã định, không thể thay đổi.
Sau đó, dưới sự chứng kiến của thành viên 2 nhà Tần Diệp cùng với toàn bộ các vị đại lão, dưới sự chủ trì củaTiêu lão thái gia thì Tần Đông Tuyết và Bùi Đông Lai đã tiến hành nghi thức đính hôn ngắn gọn.
- Đông Lai, từ này về sau Tần nha đầu là vị hôn thê của cậu. Thân là nam nhân thì cậu phải biết yêu thương nó, nhường nhịn nó.
Trong đại sảnh, Tiêu lão thái gia làm chủ trì cười ha ha:
- Tần nha đầu, cháu cũng phải quan tâm, ủng hộ đến Đông Lai. Ta chúc 2 cháu được hạnh phúc.
- Cảm ơn Tiêu lão thái gia làm chủ trì.
Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết tay trong tay, cúi đầu cảm ơn.
“ Bành bạch…”
Cùng lúc đó, trong đại sảnh liền vang lên tiếng vỗ tay.
Lúc này đây, vẻ mặt của Diệp Tranh Vanh nhân vật chính của ngày hôm nay vô cùng bình tĩnh nhưng mà những thớ thịt trên mặt hắn đã run lên, điều này đã bán đứng nội tâm của hắn. Hơn nữa 2 bàn tay của hắn cũng gắt gao nắm chặt vào nhau, cánh tay nổi lên cả gân xanh.
Sau khi nghi thức đính hôn kết thúc, cho dù là Tiêu lão thái gia hay các vị đại lão cũng không có tham gia tiệc rượu, mà là sôi nổi cáo từ rồi rời đi.
Chờ sau khi mấy vị đại lão đi hết thì toàn bộ thành viên của Diệp gia giống như là đám lính bại trận, vẻ mặt người nào người này cũng buồn bã mà rời khỏi đại sảnh.
Sau khi bọn hắn rời đi, cả đại sảnh to lớn như vậy chỉ còn lại người của Tần gia, Cổ Bồi Nguyên, Miêu lão gia tử, Cô Độc Phong Ảnh cùng với các gia chủ của các thế gia võ học.
Lúc này đây, vẻ mặt của đám người Tần gia vô cùng xấu hổ.
So ra mà nói thì vẻ xấu hổ trên mặt vợ chồng Tần Tranh lại hiện ra rõ ràng hơn. Bọn hắn không biết nên mở miệng nói thế nào với cha con Bùi gia.
Tần Yến là người duy nhất ủng hộ Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết ở chung một chỗ.
Đối với lần này, trên mặt nàng không lộ ra một chút xấu hổ nào mà đó chính là sự vui sướng.
Vui sướng rất nhiều, nàng cũng phát hiện được không khí có chút xấu hổ nên cười nói:
- Cha, anh, chị dâu, Bùi đại ca, nghi thức đính hôn cũng đã kết thúc rồi. Tiếp theo, em đi gọi người ta mang thức ăn lên nhé?
- Được
Tần Hồng Sơn gật gật đầu.
- Vũ Phu, năm đó trên tình trường tôi đã thua ông. Hôm nay con gái của tôi lại bị con của ông lừa gạt vào lòng, tôi thua khâm phục khẩu phục, một lát nữa rượu lên, tôi sẽ uống 3 ly.
Sau khi ngồi xuống, Tần Tranh thấy không khí có chút xấu hổ thì chủ động mở miệng, nhìn thoáng qua thì trông giống như là những lời nói đùa nhưng trên thực tế là đang giải thích.
- Được.
Bùi Vũ Phu cười, dường như không để ý đến mọi chuyện đã phát sinh lúc nãy.
- Vũ Phu, tôi biết ông là một người rộng lượng. Một lát nữa, người của Tần gia sẽ lần lượt mời rượu ông, ông cần phải chuẩn bị sẵn sàng a.
Tần Tranh vui đùa nói, lúc mở miệng thì khuôn mặt tràn đầy ý cười nhìn vào Bùi Vũ Phu.
Bùi Vũ Phu biết được Tần Tranh đang dùng phương thức này để thăm dò Bùi Vũ Phu có tha thứ cho hành động của Tần gia hay không? Bùi Vũ Phu nghe thế thì vẫn cười:
- Ai đến cũng không từ chối.
Nghe được Bùi Vũ Phu nói thế thì Tần Hồng Sơn, vợ chồng Tần Tranh, đám người Tần Phong liền thở phào một hơi.
Ở bọn hắn xem ra, mặc kệ sau này Bùi Vũ Phu có ủng hộ Tần gia hay không? Ít nhất bây giờ Bùi Vũ Phu sẽ không nhắm vào Tần gia.
Giống như xác minh suy đoán của bọn hắn, sau khi rượu và thức ăn được đưa lên thì không đợi Tần Tranh tự phạt 3 chén, Bùi Vũ Phu đã chủ động hướng Tần Hồng Sơn mời rượu:
- Tần lão, sau này chúng ta là thông gia, ta mời ngài một ly, chúc ngài thọ bỉ Nam Sơn.
- Cảm…Cảm ơn.
Thấy Bùi Vũ Phu chủ động mời rượu, Tần Hồng Sơn liền cười to, nói:
- Vũ Phu, sau này chúng ta là người một nhà, Tần gia chính là nhà của cậu cùng Đông Lai, 2 người thường về nhà thăm một chút.
Nghe được Tần Hồng Sơn nói những lời như thế, nghĩ đến cảnh lúc nãy một mình mình bước vào đây. Mặc dù Bùi Đông Lai đã biết được nhà đế vương vô tình cùng bợ đỡ nhưng mà trong lòng vẫn cười khổ không thôi.
Hắn cũng nhớ lại một câu: “ Trên thế giới này không có bằng hữu vình viễn chỉ có lợi ích là vĩnh viễn.”
Dường như đã nhận ra tâm tình của Bùi Đông Lai, Tần Đông Tuyết liền cầm lấy bàn tay của Bùi Đông Lai, đưa cho Bùi Đông Lai một ánh mắt xin lỗi.
Bùi Đông Lai mỉm cười, viết trên lòng bàn tay Tần Đông Tuyết vài chữ: “ Không sao.”
Sau khi viết xong thì Bùi Đông Lai phát hiện được trên mặt Tần Đông Tuyết đã ửng đỏ.
Bùi Vũ Phu kính Tần Hồng Sơn một chén rượu xong thì liền cùng vợ chồng Tần Tranh uống hết một ly, Tần Tranh chủ động tự phạt 3 chén sau đó mời cụng ly cùng Bùi Vũ Phu.
- Tần gia gia, Đông Lai cũng kính ngài một ly. Chúc gia gia mạnh khỏe, thọ bỉ Nam Sơn.
Mắt thấy Bùi Vũ Phu không muốn mời rượu mình thì Tần Phong định mời rượu Bùi Vũ Phu nhưng mà chưa đợi hắn mở miệng nói ra thì Bùi Đông Lai đã bưng ly rượu lên, đi đến trước mặt Tần Hồng Sơn.
- Cảm ơn Đông Lai, gia gia cũng chúc cho cháu và Đông Tuyết ân ân ái ái, đến răng long đầu bạc.
Đối mặt với Bùi Đông Lai mời rượu, Tần Hồng Sơn giống như là đã quên mọi chuyện lúc nãy, vẻ mặt nở ra nụ cười hiền lành.
- Chú, dì, Đông Lai cũng mời 2 người một ly. Chúc 2 người luôn khỏe mạnh, công tác thuận lợi.
Sau khi mời Tần Hồng Sơn một ly thì Bùi Đông Lai lại mời vợ chồng Tần Tranh.
- Đông Lai, từ nhỏ Đông Tuyết đã là người có tính tình bướng bình. Sau này, nếu nó có cãi nhau với cháu thì cháu hãy gọi điện nói cho chú biết, chú sẽ giúp cháu dạy bảo nó.
Tần Tranh cũng giống với Tần Hồng Sơn, cũng không đề cập đến những chuyện lúc trước. Vẻ mặt hắn tỏ ra tươi cười, nói.
So ra mà nói thì vẻ mặt của Tiếu Ái Linh lại tỏ ra khó xử, cảm giác kia hận không thể tìm được cái lỗ để chui vào.
Bởi vì quá mức xấu hổ nên Tiếu Ái Linh chỉ cười cười mà không nói gì, bưng ly rượu lên rồi uống sạch một hơi.
- Tiểu cô, chúc cô vĩnh viễn luôn xinh đẹp.
Sau khi mời vợ chồng Tần Tranh xong thì Bùi Đông Lai cũng không có đi mời Tần Phong mà là mời Tần Yến, người luôn ủng hộ mình và Đông Tuyết ở chung một chỗ.
- Đông Lai, thật là biết nói chuyện nha.
Nữ nhân cũng thích những lời nói ca ngợi, Tần Yến cũng không ngoại lệ. Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì Tần Yến cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt nở ra nụ cười sáng lạn:
- Tiểu cô chúc 2 đứa luôn luôn được hạnh phúc.
Nói xong, Tần Yến một một hơi.
Bùi Đông Lai cũng không có đi mời rượu Tần Phong hay những thành viên khác của Tần gia mà là trở lại chỗ ngồi của mình.
Tần Đông Tuyết thấy thế thì bưng ly rượu lên, đi đến chỗ của Bùi Vũ Phu:
- Bùi thúc thúc, Đông Tuyết chúc ngài thân thể luôn khỏe mạnh.
- Đông Tuyết, cháu cũng biết nếu ta nguyện ý thì ngay từ đầu cháu và Đông Lai đã được ở chung với nhau. Nhưng mà, nếu làm như vậy thì Đông Lai sẽ bị người ta xem thường và cháu cũng sẽ không chịu lấy áp lực lên người.
Bùi Vũ Phu nhận lấy chén rượu của Tần Đông Tuyết vào tay, cũng không có uống liền mà là thở dài, nói:
- Cháu cũng hiểu Đông Lai, nó là một đứa quật cường. Lúc nhỏ nó đã nói sau này lên thành phố mua nhà to, cưới vợ đẹp cho thúc. Vì thế nó luôn có gắng học tập, kết quả lúc nào cũng luôn đứng thứ nhất. Sau này, nó vì muốn chứng minh bản thân xứng với cháu, có tư cách bước và Tần gia nên nó đã nỗ lực. Cho dù bị ủy khuất, máu chảy vẫn không lên tiếng, chính là nó tìm một góc tối nào đó, âm thầm liếm miệng vết thường. Sau đó nó rút ra được bài học kinh nghiệm rồi tiếp tục cố gắng, không ngừng đấu tranh, không ngừng bước tới.
Mắt của Tần Đông Tuyết đỏ lên, gật đầu đã hiểu.
- Nó cố gắng, nó không muốn nói thua. Những thứ này là tiền vốn của nó, nó muốn đấu tranh lại vận mệnh của mình.
- Thân là cha của nó thì thúc vô cùng hiểu rõ con người của nó. Cho nên, nó làm cái gì thì thúc vẫn ủng hộ nó.
Bùi Vũ Phu nói tới đây liền đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai, vui mừng cười nói:
- Hôm nay, thúc cảm thấy được nó không làm mất mặt Bùi gia.
Trong phút chốc.
Lời nói của Bùi Vũ Phu vang vọng khắp đại sảnh.
Cả đại sảnh to như vậy liền yên lặng như tờ.
Tần Đông Tuyết cắn chặt môi, lệ rơi đầy mặt.
Tất cả mọi người Tần gia đều không kìm lòng được mà cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Bùi Vũ Phu, càng không dám nhìn vào Bùi Đông Lai, người thiếu niên đã thẳng lưng khi bước vào khách sạn Yên Kinh này.
Ngày này.
Tuyết lớn rơi khắp kinh thành.
Bùi Đông Lai danh chấn Kinh Hoa.