Ngoài ra, còn có Triệu bộ trưởng nhân vật số 1 của bộ An Toàn, cùng với những người trong bộ An Toàn.
Hả?
Thấy được những ngườ này thì trong lòng Từ Yên cả kinh, sau đó trong lòng nàng hiện ra một trực giác không tốt. Nếu như người nào để vị Diêm Vương gia kia tìm tới nơi thì tương đương tuyên bố con đường làm quan của hắn sẽ kết thúc.
- Các….các vị tìm ai?
Sau đó, Từ Yên cố gắng tỏ ra bình tĩnh, thông qua màn hình, nói.
- Chúng tôi tìm đồng chí Khương Tuấn, có liên quan đến vụ án ở núi Đại Hưng An.
Bên ngoài cửa, Triệu bộ trưởng đi lên, trả lời.
"Nha."
Từ Yến nghe vậy thì cũng vẫn còn tỏ ra bất an, bất quá cũng đi ra mở cửa.
- Đồng chí Khương Tuấn ở đâu?
Cửa biệt thự được mở ra, vài tên đặc công bộ An Toàn liền vọt vào đại sảnh biệt thự, Triệu bộ trưởng cùng vị Diêm Vương gia kia đi vào, hướng Từ Yến hỏi.
- Ở…Ở trong thư phòng.
Thấy thế thì vẻ bất an ở trong lòng Từ Yến tăng lên, cho nên giọng nói trở nên run run.
"Vù" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Mấy tên đặc công nghe thế thì vội hướng về phía thư phòng lầu 2 chạy tới, còn Triệu bộ trưởng và mọi người đi theo sau.
"Ách..."
Thấy một màn như vậy thì Từ Yến sợ tới mức há to miệng, không biết nên nói gì.
"Két"
Cửa thư phòng mở ra, nghe được động tĩnh ở dưới lầu thì Khương Tuấn mặc đồ ngủ, từ thư phòng đi ra.
- Các…Các người…
Vừa ra khỏi cửa, Khương Tuấn thấy mấy tên đặc công thì theo bản năng muốn nói cái gì nhưng mà sau đó khi hắn thấy được Triệu bộ trưởng cùng vị Diêm Vương gia kia ở phía sau thì sắc mặt biến đổi.
- Đồng chí Khương Tuấn, dựa vào tin tức chúng tôi nhận được thì ông đã vi phạm kỷ luật trong lúc điều tra án, mời ông đi theo chúng tôi để tiếp thụ điều tra.
Vị Diêm Vương gia kia bước lên, mặt không thay đổi nói.
Vi phạm kỷ luật?
Trong lòng Khương Tuấn chấn động, sau đó lấy lại tinh thần, vẻ mặt không thể tưởng tượng nôi, hỏi:
- Vương thư ký, Triệu bộ trưởng, các vị không lầm đó chứ?
- Đồng chí Khương Tuấn, nếu đồng chí không phối hợp với chúng tôi thì chúng tôi đành phải mang ông đi.
Vị Diêm Vương gia kia không trả lời câu hỏi của Khương Tuấn, giọng nói trầm thấp làm cho lòng người run lên.
"Bá!"
Lại nghe Vương thư ký nói thế, đối mặt với mọi chuyện đang xảy ra thì Khương Tuấn liền có cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục, đồng thời trong lòng hiện ra nghi vấn, mình không phải là mới lập công lao cho Diệp gia sao? Như thế nào lại biến thành như vậy? Chẳng…Chẳng lẽ Diệp gia vì muốn đạt đến mục đích mà ngay cả mình cũng không buông tha sao?
Điều đó không có khả năng!
Nghi ngờ rất nhiều, Khương Tuấn phủ định khả năng này, lại ở trong lòng thâm hỏi: Nếu DIệp gia không làm như vậy thì nguyên nhân là gì? Chẳng lẽ có người dám mạo hiểm, đắc tội Diệp gia, động thủ với mình sao?
Trong lòng lại hiện ra nghi hoặc, Khương Tuấn há mồm muốn hỏi nguyên nhân, nhưng kết quả không đợi hắn thốt lời nào thì 2 gã đặc công đã bước lên áp giải hắn.
Cùng lúc đó.
Ngục giam Lang Sơn.
Vợ chồng Diệp Cấm cùng Từ Lệ bị lời nói của Bùi Đông Lai làm cho sợ tới mức đứng nguyên tại chỗ, thậm chí ngay cả Diệp Cô Thành cũng nhíu mày.
Bùi Đông Lai thấy thế, không nói gì thêm nữa, đi theo Diệp Cô Thành rời khỏi nơi này.
Nhìn vào bóng lưng Bùi Đông Lai rời đi, Diệp Cấm cố gắng mở miệng nói cái gì nhưng mà đầu óc trống không nên hắn không nói được một chữ nào.
"Reng..Reng.."
Mắt thấy Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành đã đi xa, Diệp Cấm vừa muốn mang theo Từ Lệ rời đi thì điện thoại hắn lại rung lên.
Diệp Cấm cầm điện thoại thì thấy người gọi đến là Diệp Thạch.
Hắn thấy vậy thì khuôn mặt lộ ra vẻ kích động rồi nghe máy.
- Nói chuyện có được hay không?
Điện thoại được chuyển, giọng nói trầm thấp của Diệp Thạch liền vang lên.
- Được.
Diệp Cấm nghe vậy, theo bản năng đi vào phòng giam rồi trả lời.
- Ta vừa mới nhận được tin, Khương Tuấn đã bị người của ZJW mang đi, nghe nói là XXX tự mình hạ lệnh.
Diệp Thạch hành văn gãy gọn nói:
- Mà lúc nãy con đã liên hệ với Khương Tuấn, cũng để cho hắn phái ra đặc công của An Toàn Cửu Xử đi theo con đến nhà giam Lang Sơn, có phải không?
Nghe lời chất vấn của Diệp Thạch thì Diệp Cấm có chút chột dạ:
- Vâng.
- Mày thật ẩu tả.
Nghe được Diệp Cấm dẫn người đến nhà giam Lang Sơn thì Diệp Thạch tức giận tới mức mắng một tiếng, sau đó hỏi:
- Chuyện này thoạt nhìn thật không bình thường, mày có làm gì Bùi Đông Lai không? Còn nữa, bên kia mày có phát hiện được gì không?
- Diệp Cô Thành vừa mới mang Bùi Đông Lai đi.
Diệp Cấm chỉ cảm thấy cả người như rơi vào hầm băng, vô cùng lạnh lẽo:
- Dựa theo lời của Bùi Đông Lai thì hắn nói trong tay hắn có chứng cớ việc Tranh Vanh cấu kết với Thôi gia HQ, hắn đã đem chứng cớ đó giao cho Tiêu gia cùng Tần gia. Hai nhà muốn liên thủ đối phó chúng ta. Mà Diệp Cô Thành nói cho con biết, ngoài Tiêu gia và Tần gia ra thì Bạch gia và Tịch gia cũng đã tham gia…
- Cái gì?
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thạch nghe vậy thì trực tiếp nhảy dựng lên.
- Ngoài ra, lúc nãy XXX cũng gọi điện cho con, nói con lập tức đến phòng của hắn để báo cáo.
Diệp Cấm khẩn trương bổ sung thêm.
- Chẳng trách Khương Tuấn lại bị mang đi, thì ra là như vậy a…
Đầu bên kia điện thoại, Diệp Thạch nghe được những lời này thì sủng sốt, sau đó cả người vô lựa, dựa vào ghế salon.
- Cha, con cũng nhất thời hồ đồ mới mang theo Từ Lệ đến đây để trút giận cho Tranh Vanh…
- Ngu xuẩn, phế vật, uông công tao đã coi mày là người thừa kế đời thứ 3 của Diệp gia, tiêu phí thật nhiều tài nguyên để bồi dưỡng mày, mày lại làm ra chuyện ngu xuẩn này.
Lúc này đây, không đợi Diệp Cấm nói cho hết lời, Diệp Thạch liền tức giận đến mắng lên:
- Mày làm như vậy là đẩy Diệp gia vào hố lửa, toàn bộ mọi bố cục của tao đã bị mày hủy đi.
- Cha…xin…xin lõi.
Bên tai vang lên lời nói Diệp Thạch, Diệp Cấm sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa là ngừng đạp.
- Xin lỗi thì có thể giải quyết mọi chuyện sao?
Diệp Thạch một loại ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tức giận nói:
- Tao cho mày biết, nếu như những lời mày nói là thật thì như vậy con đường làm quan của mày sẽ kết thúc, tao sẽ không lợi dụng tiền đặt cược của Diệp gia đi cứu mày, thậm chí cho dù tao có thể làm được như vậy thì cũng không giữ được vị trí của mày, càng không có khả năng đưa mày lên một bước nữa.
"Ách..."
Diệp Cấm nghe vậy, sợ tới mức trợn mắt há hốc mồm, quên đáp lời.
- Hiện giờ mày lập tức tới gặp XXX, nếu như trong tay bọn họ có chứng cớ việc Tranh Vanh cấu kết với Thôi gia HQ thì mày nhất định phải chủ động nhận sai rồi từ chức.
Từ chức?
Diệp Cấm đột nhiên bừng tỉnh, sắc mặt một mảnh trắng bệch.
Hắn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn có hy vọng bước chân vào đỉnh quyền lực Kim Tự Tháp lại giống như con của hắn là Diệp Tranh Vanh, bị Bùi Đông Lai dẫm nát dưới chân, trở thành quên lãng của Diệp Thạch.
…
Đối với mọi chuyện thì Bùi Đông Lai cùng Diệp Cô Thành cũng không biết rõ.
Diệp Cô Thành mang Bùi Đông Lai đi ra khỏi nhà giam, vốn là báo lại với Tiêu Nguyên Thanh, sau đó mới quay sang Bùi Đông Lai, nói:
- Thủ trưởng để cho ta chuyển lời với cậu, cậu chuẩn bị sẵn sàng, ngày mai nhóm thủ trưởng muốn gặp mặt cậu.
Nghe Diệp Cô Thành nói thế thì Bùi Đông Lai gật đầu.
"Tích... Tích..."
Thấy Bùi Đông Lai gật đầu, Diệp Cô Thành còn muốn nói điều gì, lại nghe điện thoại vệ tinh trong tay vang lên.
- Cậu lên xe trước đi, ta đi nghe điện thoại.
Diệp Cô Thành nhìn thoáng qua số gọi đến, chân mày nhíu lên, trầm ngâm một chút rồi nói với Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thấy thế, mơ hồ đoán được chủ nhân đầu bên kia điện thoại, hắn không nói gì mà đi vào một chiếc xe việt dã.
- Từ đâu mà cậu biết được chuyện tứ đại gia tộc liên thủ? Tin tức có chính xác không?
Điện thoại được chuyển, Diệp Thạch liền mở miệng hỏi.
Nhận thấy được vẻ ngưng trọng và lo lắng trong giọng nói của Diệp Thạch thì giọng nói của Diệp Cô Thành cũng có chút phức tạp:
- Tin tức chính xác.
"Ách..."
Nghe được Diệp Cô Thành nói thế thì tia may mắn cuối cùng trong lòng Diệp Thạch đã bị nghiền nát, so với bất kỳ người nào trong Diệp gia thì hắn biết rõ năng lực khủng bố bực nào khi tứ đại gia tộc liên thủ.
- Vô luận là vì quốc gia này hay vì Diệp gia thì việc thí xe giữ tướng, chính là lựa chọn tốt nhất.
Diệp Cô Thành thấy Diệp Thạch không nói lời nào, nhịn không được nhắc nhở nói.
- Khinh thường, khinh thường a...
Đầu bên kia điện thoại, vẻ mặt Diệp Thạch tỏ ra hối hận:
- Ta hắn là cần phải giữ vững rồi với động thủ với tên nghiệt chủng kia.
- Không phải ông khinh thường mà là đám con cháu của ông không có tiền đồ, bọn hắn quá thuận lợi cho nên không thể chấp nhận được việc lần này, lão hổ bị nuôi nhốt không bằng loài dã lang ngoài hoang dại, chính là như thế.
Có lẽ là Diệp Cô Thành cũng đã nhận ra nguy cơ của Diệp gia, cho nên đây là lần đầu tiên hắn ăn nói hợp với Diệp Thạch.
- Ta sai lầm rồi, mấy năm nay ta đều sai lầm rồi, mặc dù trong lòng của cậu " Chỉ có quốc, không có gia(Nhà)" nhưng mà trong lòng này cậu vẫn luôn coi gia là số 1.
Vẻ hối hận trên mặt Diệp Thạch càng đậm, giọng nói vô cùng chua sót:
- Cậu mới chính là người thích hợp để dẫn dắt Diệp gia.
- Ông thật sự sai lầm rồi, nhưng không phải bởi vì chuyện này
Khi nói chuyện, Diệp Cô Thành nhịn không được mà đem ánh mắt nhìn về phía bóng lưng Bùi Đông Lai, nhất châm kiến huyết, nói:
- Ông sai khi không nên vong ân bội nghĩa, đuổi Vãn Tình ra khỏi Diệp gia, càng không nên diệt sạch Bùi gia