Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Đông Lai thấy 2 người Vương Khuê và Tôn Nhận tỏ ra khó chịu khi nhìn thấy hành động hơi phô trương của Tiêu Cuồng thì liền nói:

- Tuy rằng Cuồng ca có tính ngông cuồng nhưng mà cũng không tự cao tự đại như Diệp Thiên.

Tiêu Cuồng cũng nhận ra 2 người Vương Khuê và Tôn Nhận có ý kiến với mình, hắn vốn định lên tiếng để hóa giải hiểu lầm, lúc này thấy Bùi Đông Lai lên tiếng, vội vàng cười nói:

- 2 vị huynh đệ, sở dĩ tôi đi trực thăng đến đây cũng không phải là đùa giỡn uy phong của quân đội cũng không phải là dùng đặc quyền, mà là vì bất đắc dĩ, tôi mới chấp hành một nhiệm vụ, vì muốn nhanh chóng đến đây nên chỉ có thể đi trực thăng.

Nghe Bùi Đông Lai và Tiêu Cuồng nói thé, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Tiêu Cuồng, sắc mặt 2 người Vương Khuê và Tôn Nhận dịu bớt.

- Báo cáo đội trưởng, bởi vì hành động của tôi tạo thành ảnh hưởng đến đại đội, chờ sau khi đến căn cứ tôi sẽ tự kiểm điểm, sau đó….

Tiêu Cuồng đứng thẳng, nghiêm trang nói, chỉ là nói đến lúc sau không biết nên nói gì cho phải.

Hắn không biết nên trừng phạt mình như thế nào.

Bùi Đông Lai thấy thế, cố nén ý cười:

- Cuồng ca, nếu anh có thành ý như vậy thì chuyện cơm nước trong 2 tháng tới sẽ giao cho anh giải quyết.

- Vấn đề cơm nước?

Tiêu Cuồng không hiểu gì. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Không riêng gì hắn, ngay cả 3 người Trần Anh cũng cảm thấy khó hiểu, ở bọn hắn xem ra, hẳn là chuyện cơm nước sẽ do quân khu Bắc Cương chuẩn bị mới đúng.

- Vì muốn để năng lực tác chiến đội ngũ của chúng ta tăng lên, cho nên trong 2 tháng tới chúng ta sẽ tự lo mọi chuyện, ngay cả vấn đề cơm nước.

Bùi Đông Lai thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:

- Đây cũng chính là nói, trong 2 tháng tới chúng ta chỉ có huấn luyện và huấn luyện. Muốn có thức ăn thì phải đào rau dại, hái quả dã cùng săn thú để giải quyết vấn đề này.

- Anh Phất, Đông Lai, cậu muốn chúng ta sống cuộc sống khổ hạnh sao?

Tiêu Cuồng hú lên một tiếng, sau đó cười lớn:

- Bất quá, anh thích.

Nói xong, ánh mắt Tiêu Cuồng sáng lên, đồng thời nắm chặt 2 đấm.

.............

2 ngày sau, Tiêu Cuồng điên cuồng tập luyện, tập luyện đến mức ngủ luôn trên sân huấn luyện.

2 người Vương Khuê và Tôn Nhận cũng giống như Tiêu Cuồng, cũng huấn luyện một cách liều mạng.

Tuy rằng cường độ huấn luyện của Trần Anh kém Tiêu Cuồng nhưng cũng không chút thua kém 2 người Vương Khuê cùng Tôn Nhận.

Đối với nàng mà nói, nàng muốn tham gia thi đấu này chính là vì muốn bản thân trở lại như ngày xưa.

Trước khi giải đấu bắt đầu, huấn luyện là điều duy nhất mà nàng có thể làm.

Thấy 4 người Tiêu Cuồng huấn luyện liều mạng, Bùi Đông Lai cũng cảm thấy cao hứng, đồng thời cũng lo lắng thân thể của bọn họ sẽ không thể thừa nhận, vì thế hắn liền liên hệ với Miêu lão gia tử, lấy những dược vật mà trước kia Bùi Vũ Phu dùng để cải thiện thể chất cho hắn, cung cấp cho 4 người sử dụng.

Sau khi ngày thứ 10 kết thúc, 4 người Tiêu Cuồng bắt đầu đi ngâm dược vật, mà Bùi Đông Lai thì lưu lại, cỡi hết quần áo ra, chỉ mặc một chiếc quần đùi, bắt đầu luyện võ trong đống tuyết.

"Bốp…Bốp…Bốp"

Dưới ánh trăng, thân hình Bùi Đông Lai hóa thành từng đạo ảo ảnh mà luyện " Bùi gia quyền"

Sau khi đánh " Bùi gia quyền" 5 lần thì Bùi Đông Lai dừng lại, dường như có suy nghĩ gì đó:

- Dựa theo tốc độ này thì trước khi tham dự Đại Bỉ Võ, bản thân mình sẽ bước đến cánh cửa Hóa Kính đại thành.

Nói xong, ánh mắt Bùi Đông Lai tràn đầy chờ mong.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Bùi Đông Lai lập tức đi đến Tuyết Sơn, chuẩn bị lấy nham thạch trên Tuyết Sơn làm bia ngắm để luyện sát chiêu " Lôi Đình".

Hả?

Khi Bùi Đông Lai chuẩn bị luyện tập thì đột nhiên hắn cảm nhận một khí tức nguy hiểm, trong lòng vừa động, ngưng thần nhìn phương xa, lập tức thấy một bóng người đang đi về phía mình.

Người này mặc một thân áo trắng, hoàn toàn sáp nhập vào bóng đêm, nếu không phải thị lực và lực cảm nhận nguy hiểm của Bùi Đông Lai cao hơn thường nhân thì sẽ không phát hiện sự tồn tại của người này.

Trong đêm tuyết, người này cũng không để ý chuyện bị Bùi Đông Lai phát hiện, mắt thấy ánh mắt Bùi Đông Lai nhìn tới, bước chân nàng cũng không dừng lại, giống như là một trận gió lướt tới trước người Bùi Đông Lai.

Toàn thân Bùi Đông Lai căng thẳng, âm thầm đề phòng.

300m.

200m.

100m.

Khi cách Bùi Đông Lai khoảng 30m thì thân ảnh này dừng lại.

Hiện ra trong tầm mắt Bùi Đông Lai là một nữ nhân.

Trong đêm tuyết giá lạnh như thế này, trên người nàng chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng phong phanh, đôi chân ngọc bước đi trên tuyết, dường như không sợ hãi rét lạnh.

Nữ nhân này có vóc dáng cao gầy, làn da trắng nõn như tuyết, khuôn mặt trái xoan, dùng từ sắc nước hương trời để hình dung nàng cũng không chút quá phận.

Nhưng mà.

Hấp dẫn Bùi Đông Lai chính là trán của nữ nhân này.

Trên trán nàng có một miếng bảo thạch màu đỏ, bảo thạch toát ra ánh sáng nhạt, làm cho người ta cảm thấy trên người nàng toát ra một hơi thở thần bí.

- Thánh nữ Ma Bồ, Tô Bồ Đề?


Trong đầu Bùi Đông Lai liền hiện lên cái tên này, đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại.


Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.


Hắn không biết một trong Tam đại Thánh nữ của Ma Bồ, Tô Bồ Đề đến đây tìm mình để làm gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK