Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm năm trước từ sau khi các khu chợ mới nằm cách xa Trầm Thành, bởi vì trường học cách nhà quá xa cho nên buổi trưa cũng không có ai trở về nhà để ăn mà là ăn trong căng-tin trường học hay các quán cơm bụi xung quanh trường.

Trừ số đó ra, đa số học sinh ở trường đều ở ký túc xá chỉ có một số ít nhà gần hoặc có xe đưa đón thì mỗi ngày mới trở về nhà của mình.

Vào buổi chiều sau khi kết thúc trận bóng rổ, Vương Hồng đã giao cho Tần Đông Tuyết nhiệm vụ dẫn theo thành viên trong đội bóng rổ đi ăn một bữa, mọi chi phí được trích ra từ trong quỹ lớp.

Sau khi trận đấu kết thúc, đám người Bùi Đông Lai liền đi vào phòng tắm rửa, thay đổi quần áo chuẩn bị cùng nhau đi tới nhà ăn để ăn cơm.

- Đông Lai, Tào Băng, bằng không chúng ta ra ngoài làm một trận đi?

- Đúng vậy a, hôm nay chúng ta đã hung hăng hạ uy phong đám người 12/6, làm gì cũng phải hảo hảo ăn mừng một chút, ít nhất là phải uống hai chén.

Lúc mấy người Bùi Đông Lai định ra khỏi phòng kỳ túc xá thì hai gã đồng đội lần lượt nói, trong lúc bọn hắn nói chuyện thì đồng thời cũng đem ánh mắt nhìn về phía Bùi Đông Lai.

Nghe được lời đề nghị của hai người thì ngoại trừ Bùi Đông Lai và Tào Băng thì toàn bộ thành viên của đội bóng rỗ đều gật đầu phụ họa.

- Đông Lai, ngươi xem thử chúng ta nên ăn ở trong trường hay là ra bên ngoài ăn?

Tào Băng cũng mở miệng hỏi Bùi Đông Lai.

- Đi ra ngoài ăn đi, Vương Hồng như thế nào cũng là chủ nhiệm của chúng ta mà lại có thể " lấy tay bắt cá " a, giúp đỡ tên vương bát đản Trịnh Phi kia, nghĩ lại càng thấy bực.

Không đợi Bùi Đông Lai mở miệng, một tên trong lớp 12/1 đã phẫn nộ nói:

- Không phải là mấy trăm đồng lấy từ trong quỹ lớp ra sao? Chúng ta còn lạ gì nữa.

- Ta nghe nói chồng của Vương Hồng làm ở ngân hàng, trước kia nàng làm chủ nhiệm lớp Trịnh Phi thì ông già của Trịnh Phi đã không ít lần cho tiền Vương Hồng hơn nữa bởi vì được ông già Trịnh Phi giúp đỡ nên chồng của Vương Hồng cũng rất thăng chức rất nhanh, tự nhiên Vương Hồng sẽ bợ đít Trịnh Phi rồi.

Một gã biết rõ tin tức liền nói.

Đột nhiên nghe được lời nói của tên học sinh kia thì đám người Tào Băng đều ngẩn ra.

- Hay là vào nhà ăn ăn đi. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tuy rằng đây là lần đầu tiên Bùi Đông Lai nghe được tin tức này nhưng trên mặt của hắn cũng không có lộ ra vẻ khác thường nào mà chỉ cười nhẹ, nói:

- Nếu như chúng ta không đi thì Tần Đông Tuyết ở bên kia sẽ khó chịu đấy.

Tần Đông Tuyết?

Nghe được cái tên này, trừ Bùi Đông Lai ra thì ánh mắt của toàn bộ mọi người đều tỏa sáng, bọn họ đều biết rõ ràng cùng nhau ăn cơm với nữ thần trong lòng toàn bộ nam sinh là chuyện tình hiếm thấy đến cỡ nào.

Trong lòng có ý nghĩ này rồi, tên lúc nãy mở miệng đề nghị ra bên ngoài ăn cũng không lên tiếng, mà Tào Băng cũng rất nhanh từ trong hưng phấn phục hồi lại tinh thần, phụ họa nói:

- Theo ý của Đông Lai đi.

Lời kia của Tào Băng vừa thốt ra thì mọi người cũng không có tiếp tục dị nghị.

Ngay sau khi Bùi Đông Lai mang theo đám người Tào Băng ra khỏi phòng ngủ thì Tần Đông Tuyết đã đứng trước cửa nhà ăn đợi, mà đồng thời dựa theo phân phó của nàng thì phái viên thể dục đi trước để gọi thức ăn.

Dưới trời chiều, Tần Đông Tuyết lẳng lặng đứng ở nơi đó, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của nam sinh, thậm chí có một bộ phận vì lo ngắm nàng nên cũng đã quên ăn cơm.

So ra mà nói thì đám nữ sinh cũng không có chú ý vào Tần Đông Tuyết, phần lớn các nàng đều đang tám trận đấu diễn ra lúc nãy, nhất ra là mấy em nữ sinh lớp 10 lại có hứng thú với Bùi Đông Lai, nghe được sự tích ngưu bức trước đây của Bùi Đông Lai thì một đám hưng phấn gật đầu như con gà chọi.

Tần Đông Tuyết không có để ý đến ánh mắt của các nam sinh cũng không để ý đến các nữ sinh đang tám về chuyện của Bùi Đông Lai và Trịnh Phi, nàng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó.

Trong lòng nàng thấy Bùi Đông Lai đang mang theo đám người Tào Băng vừa nói vừa cười tiến về đây thì khóe miệng nàng lại nở lên một nụ cười.

- Thật đẹp, thật sự là rất đẹp!

Trong phòng ăn, một gã nam sinh ngồi gần cửa sổ thấy được Tần Đông Tuyết hé miệng cười thì vẻ mặt giống như bát giới, thì thầm tự nói.

Không riêng gì hắn, không ít nam sinh thấy một màn như vậy thì cũng tỏ ra thất thần.

Sau đó.

Tại khi Tần Đông Tuyết đang chờ đợi thì Bùi Đông Lai mang theo đám người Tào Băng đi vào cửa nhà ăn.

Bọn hắn vừa đến thì hấp dẫn không ít lực chú ý của đám học sinh, nhất là đám nữ sinh đang chỉ trỏ về phía Bùi Đông Lai, nét mặt hưng phấn không có chút nào che dấu.

- Thức ăn đã được dọn lên, chúng ta hãy ăn nhanh đi, ăn cơm xong còn phải tự học nữa.

Tần Đông Tuyết trước tiên nhìn Bùi Đông Lai một cái sau đó ánh mắt lại quét một vòng, sắc mặt bình tĩnh nói.

Từ ý nào đó, Tần Đông Tuyết cũng rất giống với nhiều nữ sinh xinh đẹp khác, mỗi lần nàng nhìn lên đều làm cho người ta có một loại cảm giác rất khó tiếp xúc.

Chẳng qua.

Bình thường các học sinh đều thấy Tần Đông Tuyết có vẻ rấ khó tiếp xúc, không phải bởi vì dung mạo cùng với thành tích học tập mà là bởi vì trên người nàng có một loại khí chất cao quý mà người thường không thể có được.

Nàng giống như một đóa Tuyết Liên Hoa cao quý, thánh khiết làm người ta chỉ có thể dám đứng xa mà nhìn chứ không dám khinh nhờn.

Bất quá Tần Đông Tuyết cũng chưa từng có ý định kết bè kết phái hay ra vẻ ta đây trước mặt các bạn học.

Bời vì điểm này mà mặc dù Tần Đông Tuyết trong vòng hai năm nay, không có tiếp xúc với mọi người nhiều lắm nhưng thanh danh cùng uy vọng của nàng đều cực cao.

Giống như mà muốn xác minh điểm này mà Tần Đông Tuyết vừa nói ra thì mọi người cũng không có ai phản đối.

Sau đó, đoàn người Bùi Đông Lai lần lượt đi vào nhà ăn dưới ánh mắt chăm chú của đám học sinh.

Thân là trưởng lớp nên Tần Đông Tuyết cũng không có đi ở trước cùng mà là đi sau Bùi Đông Lai để cho Bùi Đông Lai dẫn đầu đi trước.

Nhận thấy được điểm này, Bùi Đông Lai không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Tần Đông Tuyết một cái, Tần Đông Tuyết cũng không có né tránh, chỉ là mỉm cười, nụ cười giống như nói cho Bùi Đông Lai biết: hôm nay, ngươi mới là diễn viên chính.

Nhìn thấy Tần Đông Tuyết mỉm cười đến mê người lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người của nàng, trong lòng Bùi Đông Lao không khỏi tạo nên một tia gợn sóng.

- Xin lỗi, anh là Bùi Đông Lai sao?

Đang lúc này, một MM học sinh lớp 10 đỏ mặt hơi có vẻ nhát gan ngăn cản đường đi của Bùi Đông Lai.

- Vâng!

Đối mặt với sự bắt chuyện của MM, Bùi Đông Lai cũng bình tình trả lời.

- Em.. Bạn học em muốn xin số ĐTDĐ của anh.

MM kia xấu hổ nói, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào Bùi Đông Lai.

- Sặc, rõ ràng là ngươi muốn a.

MM này vừa nói xong thì bạn của MM ấy liền trả đũa, vạch trần sự việc.

Nghe được đồng bạn nói như vậy thì MM kia vừa thẹn vừa giận,cả khuôn mặt đỏ bừng, cảm giác kia hận không thể kiếm một cái lỗ để chui vào.

Thấy một màn như vậy thì vẻ mặt của đám người Tào Băng tỏ ra hâm mộ mà Tần Đông Tuyết lại lộ ra vẻ cười yếu ớt nhìn vào Bùi Đông Lai.

- Xin lỗi, anh không có số ĐTDĐ.

Bùi Đông Lai liền nhún vai, trên mặt không có một chút nào gọi là xấu hổ. Trên thực tế, một năm về trước khi hắn chưa gặp biến cố thì có nhiều người theo đuổi hắn xin số điện thoại, mà mỗi lần như thế thì hắn cũng trả lời như vậy, hơn nữa cũng không biết xấu hổ.

- Vãi góp? Anh không dùng di động sao?

Nghe được Bùi Đông Lai nói như thế thì cô gái bên người MM kia đều nhìn xem Bùi Đông Lai giống như là người ở hành tinh khác đến, thậm chí trên mặt của cô gái kia liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

Hình như Bùi Đông Lai đã sớm đoán được phản ứng của các vị MM kia cho nên hắn cũng không có cảm thấy kỳ quái, mà là gật đầu cười một cách khó coi.

Lúc này đây không đợi các vị MM kia lên tiếng, Tào Băng liền vội vã nói:

- Các vị MM có thể gọi vào số điện thoại phòng của chúng ta.

Bên tai vang lên lời nói của Tào Băng thì Bùi Đông Lai cũng không có nói gì mà là hai mắt của mấy MM kia liền tỏa sáng.

- Bùi Đông Lai, anh.. số điện thoại phòng của các anh là bao nhiêu?

MM này lại một lần nữa hỏi, biểu tình không hề ngại ngùng nữa mà thay vào đó là dùng ánh mắt tò mò nhìn Bùi Đông Lai.

MM cố chấp này làm cho Bùi Đông Lai cảm thấy đau đầu đồng thời hắn cũng thấy Tần Đông Tuyết đang cười nhìn mình.

Phát hiện này làm cho trong lòng Bùi Đông Lai khẽ động, nói:

- Hỏi mấy thằng bạn cùng phòng của anh đi.

Nói xong, Bùi Đông Lai liền cắn răng một cái vội nhấc bàn tay nhỏ bé của Tần Đông Tuyết lên.

Tần Đông Tuyết vốn đang coi Bùi Đông Lai sẽ xử lý vấn đề trước mắt nay như thế nào, đột nhiên lại thấy bàn tay của mình bị Bùi Đông Lai nắm lấy, thân hình nhất thời liền cứng đờ, cả người sững sờ ngay tại chỗ.

Bá!

Không chỉ riêng Tần Đông Tuyết ngẩn người mà là toàn bộ mọi người thấy một màn như vậy liền đơ như cây cơ.

Thời gian dường như dừng lại, hình ảnh giống như đứng im.

Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm mà nhìn Bùi Đông Lai và Tần Đông Tuyết, nói chính xác là nhìn bàn tay của hai người ở cùng một chỗ.


Không có để ý đến hành động điên cuồng của mình sẽ tạo nên bao nhiêu náo động, Bùi Đông Lai nắm lấy tay Tần Đông Tuyết cùng nhau đi ra ngoài.


Khuôn mặt của Tần Đông Tuyết hiện lên một vẻ ửng đỏ, nóng ran cả mặt nhưng mà nàng cũng không có giãy dụa, tùy ý để Bùi Đông Lai nắm lấy tay nàng, theo bản năng cùng Bùi Đông Lai đi ra ngoài.


Một bước này, rất nhỏ, nhưng cũng rất lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK