Mục lục
Siêu Cấp Cường Giả - Phong Cuồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là biết Diệp Thiên là một người cuồng ngạo nhưng lúc này nghe được Diệp Thiên nói muốn thi bài thứ 4 thì trừ thành viên của tiểu đội đặc chiến Đằng Long ra thì các thành viên của các tiểu đội đặc chiến khác đều lộ ra vẻ khó chịu.

Nhất là Tôn Nhận, Vương Khuê và các tay súng bắn tỉa đã thi đấu những bài thi trước, bọn hắn có cảm giác bị Diệp Thiên tát vào mặt một cái.

Nhưng mà.

Khó chịu thì khó chịu nhưng bọn họ cũng biết người được xưng là đặc chủng binh vương Diệp Thiên có tư cách để cuồng ngạo hơn nữa thủ trưởng cũng đã phê chuẩn, bọn hắn còn có thể nói gì nữa.

Huống chi, nếu bọn hắn lên tiếng thì Diệp Thiên có thể nói lại: “ Nếu các người cảm thấy không phục thì có thể làm giống như ta” để đánh trả bọn hắn.

Bởi vậy nếu bọn hắn làm là tự chuốc lấy nhục.

Không riêng gì thành viên của các tiểu đội đặc chiến mà ngay cả người dẫn đầu của các tiểu đội đặc chiến khác cũng cảm thấy khó chịu. Đối vợi việc này thì Hà Huy chỉ cười khổ, ý bảo mọi người không nên làm gì.

- Vở kịch hay giờ mới bắt đầu mà thôi.

Mắt thấy Diệp Thiên đi đến chỗ ngắm bắn thì vị đại lão là nhân vật số 3 trong quân đội nở nụ cười.

Nghe được vị đại lão kia nói như thế thì mấy vị đại lão rất rõ ràng, vị đại lão này bỏ cả công tác để đến đây quan sát là hoàn toàn hướng về phía Bùi Đông Lai và Diệp Thiên.

Hiểu được điểm này thì Trần Quốc Đào liếc nhìn Bùi Đông Lai một cái, phát hiện trên mặt của Bùi Đông Lai lộ ra vẻ bình tĩnh thì vẻ lo lắng trong lòng Trần Quốc Đào liền biến mất, trên mặt hiện lên nụ cười.

Bởi vì biết súng có vấn đề cho nên Diệp Thiên liền cầm súng lên kiểm tra một phen.

So sánh với Vương Khuê thì tốc độ kiểm tra súng của Diệp Thiên vô cùng nhanh, hắn không đợi Hà Huy truyền ra mệnh lệnh thì liền nằm ngã xuống đất, chủ động nói:

- Báo cáo thủ trưởng, chuẩn bị xong.

Nói xong, Diệp Thiên liền ngậm một cọng cỏ trong miệng, muốn dùng phương thức này để đoán tốc độ gió.

- Bên ngoài 1200m mô hình người rơm trên xe Tank xuất hiện.

Mắt thấy Diệp Thiên đã chuẩn bị xong, Hà Huy liền truyền ra mệnh lệnh.

Mệnh lệnh của Hà Hùy vừa đuộc truyền ra thì ở bên ngoài 1200m, mô hình người rơm trên xe Tank đã hiện ra.

- Báo cáo thủ trưởng, tốc độ đã đạt đến 60km/h.

Rất nhanh, trong bộ đàm đã truyền ra giọng hồi báo.

- Thượng úy, cậu có thể bắn.

Nghe thế thì Hà Huy liền hướng Diệp Thiên để truyền đạt mệnh lệnh, sau đó vẻ mặt hắn cũng giống với những đại lão đều lộ ra vẻ chờ mong.

Mặc dù Bùi Đông Lai không dùng ống nhòm để quan sát bất quá bằng thị lực biến thái của mình thì hắn có thể thấy được mô hình Tank ở ngoài 1200m.

Ngay sau đó.

Diệp Thiên quyết đoán mà bóp cò.

“ Đoàng!”

Tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng, trực tiếp bắn thẳng vào mô hình người rơm trên xe Tank ở bên ngoài 1200m.

- Tốt.

Thấy một màn như vậy, thân là nhân vật số 3 của quân đội thì vị đại lão kia cũng không có keo kiệt lời khen ngợi của mình.

Nghe lời đại lão kia nói thế thì Diệp Thiên mỉm cười, cũng không có tiếp tục tiến hành thi đấu nữa.

Thân là quán quan của Đại Bỉ Võ lần trước thì hắn biết rõ hạng mục thi đấu xạ kích chỉ có 4 nội dung.

Sao đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người thì Diệp Thiên bỏ súng xuống, đứng lên, rồi xoay người trở lại đội ngũ.

Lúc này, hắn không có quay lại nhìn Bùi Đông Lai.

Diệp Thiên không nhìn Bùi Đông Lai nhưng mà thành viên của các tiểu đội đặc chủng khác đều nhìn về Bùi Đông Lai, trong lòng âm thầm suy đoán Bùi Đông Lai có thể hoàn thành bài thi giống Diệp Thiên hay không?

- Đông Lai, cố lên.

Thấy một màn này thì tất cả thành viên của tiêu đội đặc chủng Đằng Long đều lộ vẻ chờ mong mà nhìn Bùi Đông Lai. Trong đó thân là đội trưởng của tiểu đội đặc chủng Đằng Long thì Ngũ Cương lại nhỏ giọng cổ vũ một câu.

Bùi Đông Lai nghe vậy, mỉm cười gật đầu.

- Tiểu đội đặc chiến Đằng Long.

Hà Huy nhìn vào Bùi Đông Lai vài giây rồi trầm giọng mở miệng.

Bùi Đông Lai không có để ý đến ánh mắt của Hà Huy cũng không để ý ánh mắt của các vị đại lão, thậm chí ngay cả Trần Quốc Đào thì hắn cũng không nhìn một cái nào mà là trực tiếp đi tới cầm súng rồi ngắm bắn.

So với các thành viên tham gia thi đấu trước thì Bùi Đông Lai cũng không có kiểm tra súng mà là cầm súng lên, làm ra một động tác nhắm.

- Báo cáo thủ trưởng, chuẩn bị xong.

Làm xong một động tác nhắm bắn, Bùi Đông Lai liền nói.

“ Ách?”

Mắt thấy Bùi Đông Lai làm một động tác đơn giản như vậy thì trong lòng mọi người liền ngẩn ra.

- Bản thân tao muốn nhìn xem mày sẽ làm được gì?

Dường như Diệp Thiên có thể nhận thấy rằng Bùi Đông Lai là cố ý nhắm vào hắn cho nên liền cười lạnh.

- Thiếu úy, cậu muốn thi bài thi thứ mấy?

Không riêng gì Diệp Thiên đã nhận ra điểm này, ngay cả Hà Huy cũng biết. Hắn nghĩ đến Bùi Đông Lai muốn giống như Diệp Thiên cho nên hỏi.

- Báo cáo thủ trưởng, tôi muốn dựa vào trình tự mà tiến hành, từ bài thi số 1 mà bắt đầu.

Bùi Đông Lai cầm súng, nói.

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì ấn tượng của Bùi Đông Lai đối với thành viên của các tiểu đội đã tăng lên.

- Còn giả vờ nữa sao? Coi như là mày thức thời.

Diệp Thiên khinh miệt nhìn Bùi Đông Lai, trong lòng cười lạnh không thôi.

- Mô hình ngoài 200m bắt đầu.

“ Đoàng!”

Nói xong, mô hình hiện, tiếng súng vang.

Một súng bạo đầu, ở ngay giữa mi tâm.

“ Ách?”

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều líu rưỡi, ở bọn hắn xem ra tốc độ bắn của Bùi Đông Lai thật sự là quá nhanh, nhanh đến nỗi khi cầm súng lên nhắm là đã bắn rồi.

Ở bọn hắn xem ra, phải là có lòng tin vào tài bắn súng của mình mới dám làm như thế.

- Bên ngoài 400m phát hiện quân địch.

“ Đoàng!”

Dứt lời, mô hình hiện ra, tiếng súng vang lên.

Vẫn là một súng bạo đầu.

Vẫn là ngay giữa mi tâm.

“ Tê!”

Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi, âm thầm cảm thán Bùi Đông Lai quả thật là yêu nghiệt mà.

Ngay cả mấy tay súng bắn tỉa còn cảm thấy Bùi Đông Lai có chút nghịch thiên thì huống gì là mấy vị đại lão?

Dưới ánh mặt trời, tất cả các vị đại lão đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhưng mà.

Ở lúc mọi người đang lộ ra vẻ kinh ngạc thìTrần Quốc Đào không nhịn được mà nở nụ cười, cười đến đắc ý.

Cùng lúc đó.

Cuối cùng Diệp Thiên cũng thu lại lòng khinh thị đối với Bùi Đông Lai.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không cam đoan bản thân có thể làm được như Bùi Đông Lai, một phát bạo đầu hơn nữa lại là ngay giữa mi tâm.

- Bên ngoài 800m, mô hình máy bay trực thăng xuất hiện.

Hà Huy cố gắng ngăn chặn nỗi khiếp sợ trong lòng, thông qua bộ đàm mà hạ lệnh.

Bên ngoài 800m liền xuất hiện một mô hình máy bay trực thăng được điều khiển, Bùi Đông Lai cũng không có giống như Tôn Nhận cũng không cầm cát lên hay ngậm cỏ để đoán tốc độ gió, hắn vẫn đứng tại chỗ cầm súng lên.

Nhắm bắn.

“ Đoàng!”

Tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng súng.

Vẫn là….một phát bạo đầu.

- Tốt.

Thấy được biểu diễn của Bùi Đông Lai thì vị đại lão nhân vật số 3 trong quân liền nhìn về Bùi Đông Lai, lớn tiếng khen.

- Tốt lắm.

Nghe được nhân vật số 3 trong quân trầm trồ khen ngợi, sớm đã không kìm được tâm tình, Trần Quốc Đào cũng là vỗ tay kêu hay, cười vô cùng đắc ý.

Mà trừ Diệp Thiên ra thì toàn bộ thành viên của các tiểu đội đặc chiến đều ngẩn người, ánh mắt của bọn hắn nhìn về Bùi Đông Lai giống như là nhìn người ngoài hành tinh: “ Người này còn là người không?”

Diệp Thiên nhíu mày, lý trí cùng trực giác nói cho hắn biết, thuật bắn súng của Bùi Đông Lai tuyệt đối không thua hắn.

- Bên ngoài 1200…

- Báo cáo thủ trưởng.

Lúc này đây, không đợi Hà Huy truyền ra mệnh lệnh, Bùi Đông Lai đã buông súng xuống rồi mở miệng.

- Thiếu úy, mời nói.

Nghe Bùi Đông Lai nói thế thì Hà Huy vốn là ngẩn ra sau đó hỏi.

- Báo cáo thủ trưởng, theo tôi được biết trên lý luận nếu vận tốc gió là 4m/s thì nếu dùng súng ngắm M99 thì sẽ bắn trúng mục tiêu cách xa 1000m có bán kính là 0.5m, đối với mục tiêu cách xa 1500m thì bắn trúng vật có bán kính 2.5m, nếu mục tiêu cách xa 2500m thì có thể trúng mục tiêu có bán kính là 5m, điều này có đúng không?

Bùi Đông Lai ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng hỏi.

“ Ách?”

Người kia muốn làm gì?

Chẳng….chẳng lẽ hắn muốn tăng lên khoảng cách sao?

Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì tất cả mọi người đều sửng sốt, sau đó dường như là đã đoán được dụng ý của Bùi Đông Lai.

- Đúng như vậy, thiếu úy.

Trong lòng âm thầm đoán được dụng ý của Bùi Đông Lai, Hà Huy vẫn tin rằng Bùi Đông Lai sẽ không dám làm như vậy:

- Cậu hỏi vấn đề này để làm gì?

- Báo cáo thủ trưởng, tôi muốn tăng khoảng cách lên 2000m.

Giọng nói của Bùi Đông Lai vô cùng bình tĩnh.

“ Rầm”

Lời nói của Bùi Đông Lai giống như là một tiếng sét vang lên giữa trời xuân làm cho tất cả mọi người đều không dám tin. Người kia điên rồi sao?

Điên rồi sao?

Miệng của Trần Quốc Đào mở ra cố gắng muốn ngăn cản điên cuồng của Bùi Đông Lai nhưng thấy được vẻ mặt kiên định của Bùi Đông Lai, thấy được ánh mắt tự tin của Bùi Đông Lai thì Trần Quốc Đào liền đem lời nói nuốt xuống bụng.

- Thiếu úy, cậu xác định muốn làm như vậy?

Lúc này đây, mở miệng không phải là Hà Huy mà là vị nhân vật số 3 trong quân kia.

- Báo cáo thủ trưởng, tôi xác định!

Giọng nói mạnh mẽ của Bùi Đông Lai vang lên.


- Tốt.


Nghe được câu trả lời thuyết phục của Bùi Đông Lai thì vị đại lão kia có chút kích động, nói:


- Hà tham mưu trưởng, dựa theo yêu cầu của thiếu úy mà truyền ra mệnh lệnh, hôm nay, bản thân hôi muốn nhìn xem cậu ta có thể sáng tạo ra kỳ tích hay không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK