Tro của ông ngoại Hạ Y Na đã được hạ huyệt, dường như mọi người đã rời đi.
Dưới trời chiều, ha mẹ con Tống Hân, Hạ Y Na giống như là những bức tượng điêu khắc, đứng ở trước bia mộ, không nhúc nhích.
Giờ phút này, 2 người đã không còn khóc nữa.
Dường như, nước mắt của các nàng đã khô lại rồi.
Cách đó không xa, cậu của Hạ Y Na là Tống Dương lộ ra vẻ bị thương, trên mặt lộ ra vẻ nước mắt mà Hạ Binh ở một bên lại hút thuốc.
- Tiểu Hân, Y Na, trời đã tối rồi, chúng ta về thôi.
Khi ánh mắt trời đã xuống núi, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi thì Tống Dương hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình đi đến bên cạnh Tống Hân và Hạ Y Na.
“Hô!”
Tống Hân nghe vậy thì nhắm mắt lại, hít sau một hơi, sau đó ôm vai Hạ Y Na, nhẹ giọng nói:
- Y Na, chúng ta về thôi.
Không trả lời, Hạ Y Na giống như là bị mất linh hồn, vẻ mặt đờ đẫn.
Tống Hân thấy thế thì không nói lời nào mà là ôm vai của Hạ Y Na, đi theo Tống Dương, Hạ Binh chậm rãi rời khỏi nghĩa trang.
- Anh Tống, anh ngồi xe này đi, em có chuyện muốn nói với chị dâu và Y Na.
Lúc 4 người đi ra bãi đỗ xe của nghĩa trang thì Hạ Binh hướng Tống Dương nói.
Nghe Hạ Binh nói thế thì Tống Dương biết Hạ Binh muốn nói chuyện của Hạ Hà với Tống Hân và Hạ Y Na, tin rằng tin Hạ Hà chết đã truyền ra ngoài nhưng mà đến trước mắt vẫn chưa thấy thi thể của Hạ Hà.
Hiểu được điểm này thì Tống Dương gật đầu.
Đi vào chiếc Benz, Hạ Binh kéo cửa xuống vốn Hạ Binh định nói với mẹ con Hạ Y Na về chuyện của Cao Tường nhưng mà thấy 2 mẹ con rúc vào nhau, vẻ mặt bi thương thì Hạ Binh chỉ cảm thấy lồng ngực bị cái gì đấm vào, như thế nào cũng không thể mở miệng được.
“ Reng…Reng”
Sau đó, không đợi Hạ Binh mở miệng, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên.
Nghe được tiếng chuông điện thoại thì mẹ con Hạ Y Na thờ ơ còn Hạ Binh thì chợt nhảy dựng lên, sắc mặt liền biến đổi.
Mang tâm tình lo lắng bất an, Hạ Binh lấy điện thoại ra thì thấy trên màn hình hiện lên một số lạ, do dự một chút, cuối cùng là hắn vẫn nghe máy.
- Cái lão bất tử Tống gia kia đã xuống mồ, Hạ Binh, cậu đã nghĩ kỹ chưa?
Giọng nói lạnh như băng của Từ Vạn Sơn truyền vào tai của Hạ Binh làm cho Hạ Binh cảm thấy được vẻ uy hiếp trong giọng nói đó.
- Còn chưa có.
Hạ Binh cố gắng để cho bản thân bình tĩnh nhưng mà những thớ thịt cùng với những ngón tay của hắn run lên, điều này đã bán rẻ nội tâm của hắn.
- Hắc, xem ra cậu muốn chết kiểu dập đầu đúng không?
Từ Vạn Sơn cười lạnh.
- Không…không phải.
Trong lòng Hạ Binh run lên, vội vàng nói:
- Ngài nên biết, việc này không phải một mình tôi làm chủ được, cần phải thương lượng với các nàng.
- Được rồi, ta cho cậu đến 8h sáng mai, trước 8h sáng mai thì ta muốn một đáp án.
Nói xong thì Từ Vạn Sơn trực tiếp cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe tiếng "Đô... Đô..." thì cả người Hạ Binh cứng ngắc.
"Hô... Hô... Hô..."
Sau đó, Hạ Binh cất điện thoại, liên tục thở sâu 3 hơi, đợi khi tỉnh táo lại thì cắn chặt răng nhìn Tống Hân, nói:
- Chị dâu.
Không có phản ứng, Tống Hân giống như không có nghe được tiếng kêu của Hạ Binh, nàng ôm Hạ Y Na vào trong ngực, nhẹ nhẹ vỗ lưng của Hạ Y Na.
- Chị dâu.
Giọng nói của Hạ Binh to hơn..
Lúc này, Tống Hân nghe được, vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Hạ Binh.
- Chị dâu, em nghĩ có chuyện muốn thương lượng với chị.
- Chuyện gì?
Tống Hân từ từ mở miệng, giọng nói của nàng làm cho người ta có cảm giác vô lực, hơn nữa bởi vì khóc quá nhiều nên giọng nói của nàng đã bị khàn.
- Tối hôm qua, sau khi tin anh hai chết truyền ra…
Hạ Binh cân nhắc một chút rồi nói nhưng mà khi hắn vừa nói câu đầu tiên thì thấy được Hạ Y Na hơi run lên một chút.
Hạ Binh thấy thế thì có chút không đành lòng nhưng cũng biết mình nhất định phải lựa chọn, cho nên không ấp a ấp úng nữa mà là nói thẳng:
- Chị dâu, tối hôm qua sau khi tin anh hai chết đi truyền ra ngoài thì Từ Vạn Sơn đã gọi điện thoại cho em.
- Là hắn làm sao?
Nghe được tên của Từ Vạn Sơn thì Tống Hân liền bật dậy, khàn giọng hỏi.
- Không biết, hắn không có nhận.
Chân mày Hạ Binh nhíu lại, sau khi tin Hạ Hà chết truyền ra thì hắn liền phái người đi tìm thi thể của Hạ Hà nhưng mà không tim được hơn nữa ngay cả hung thủ cũng không tra là ai, chỉ biết được sai khi Hạ Hà rời đi khỏi Myanmar thì bị phục kích.
Trầm mặc.
Tống Hân lại trầm mặc, dường như với chuyện mà Hạ Binh sắp nói thì nàng cũng không có hứng thú để nghe.
- Từ Vạn Sơn nói cho em biết, hắn muốn thua mua tập đoàn Hạ thị.
Hạ Binh cắn răng nói.
Lời của Hạ Binh vừa thốt ra thì vẻ mặt của Tống Hân biến đổi, nàng giận tím mặt.
- Hắn thua mua là giả, âm thầm cướp đoạt là thật. Nếu không có gì bất ngờ thì hắn sẽ ra giá của tập đoàn Hạ thị không đến 1/10 giá trị thật sự.
Thấy Tống Hân tức giận không lên tiếng thì Hạ Binh nói tiếp.
- Hắn đang nằm mơ.
Mắt Tống Hân đỏ lên, lạnh lùng nói.
- Chị dâu, Từ Vạn Sơn đưa cho chúng ta 2 lựa chọn hoặc là đem tập đoàn Hạ thị bán cho hắn, hoặc là lựa chọn cùng đối nghịch với hắn.
Hạ Binh nói xong thì vô lực thở dài:
- Chuyện cho đến bây giờ, chúng ta căn bản là không phải đối thủ của Từ Vạn Sơn, lấy tình tình tâm ngoan thủ lạt của Từ Vạn Sơn mà nói thì nếu như chúng ta cự tuyệt lời đệ nghị của hắn thì phân nữa hắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
- Hắn dám sao?
Tống Hân tức giân đến cả người run lên, buột miệng nói ra.
Nhưng mà.
Lời nói vừa thốt ra khỏi miệng thì dường như nàng minh bạch được cái gì, vẻ hận ý cùng phẫn nộ trong đôi mắt đã biến mất thay vào đó chính là vẻ mờ mịt.
Mờ mịt là bởi vì nàng hiểu được, nếu cha của nàng không chết, nếu chồng nàng không chết thì cho Từ Vạn Sơn mười lá gan thì hắn cũng không dám hạ độc thủ với Hạ gia.
Thế giới này không có nếu.
Cha của nàng đã chết, giờ đây nàng không còn là tư lệnh chi nữ nữa. ( con gái của tư lệnh nữa)
Dưới tình hình như vậy, bởi vì tính khí cha của nàng rất thẳng mà đã đắc tội với rất nhiều người, cha của nàng cũng có nhiều người bạn tốt. Nhưng mà những người này cũng không dám trêu chọc vào Từ Vạn Sơn, kẻ đã thâm căn cố đế ở Tây Nam này, có quan hệ thông thiên.
Còn về phần những người bạn làm ăn của Hạ Hà thì không có khả năng giúp đỡ rồi, bọn hắn không mượn gió bẻ măng thì đã là tốt lắm rồi.
Tống Hân lại một lần nữa trầm mặc, trong xe lại lâm vào cảnh im lặng.
- Chị dâu, chuyện đến nước này thì hoặc là chúng ta nhịn đau, đem tập đoàn Hạ thị bán cho Từ Vạn Sơn.
Hạ Binh thấy Tống Hân không nói gì thì tiếp tục nói.
- Hạ Hà chết rất có thể là do bàn tay của Từ Vạn Sơn tạo nên, để cho ta bán tập đoàn Hạ thị cho hắn thì không có khả năng.
Không đợi Hạ Binh nói thêm biện pháp gì, Tống Hân liền cự tuyệt. Cho dù có chết, nàng cũng không đem tập đoàn Hạ thị bán cho Từ Vạn Sơn.
- Chúng ta chỉ còn một biện pháp.
Dường như Hạ Binh sớm đã dự liệu được Tống Hân sẽ lựa chọn như vậy cho nên hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tống Hân nhíu mày hỏi:
- Biện pháp nào?
- Tìm Cao gia?
Hạ Binh không hề vòng vò mà nói thẳng.
- Cao gia?
Tống Hân nhất thời không phản ứng kịp.
- Vâng.
Hạ Binh gật đầu:
- Nghe nói Cao gia là người thuộc trận doanh của Diệp gia, nếu có Cao gia ra mặt thì Từ Vạn Sơn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Lúc trước, cha con Cao gia đã bị Y Na từ chối việc cầu hôn, cậu cho rằng Cao gia sẽ ra mặt hỗ trợ sao?
Tống Hân cười tự giễu.
- Chị dâu, chị có điều không biết. Tuy rằng lúc trước cha con của Cao gia bởi vì chuyện kia mà xuống đài nhưng mà đối với chuyện ấy bọn họ vẫn canh cánh trong lòng, nhất là Cao Tường.
Hạ Binh nói.
Tống Hân khó hiểu:
- Chú nói bọn hắn canh cánh ở trong lòng, bọn hắn dựa cái gì mà ra mặt giúp chúng ta?
- Chị dâu, nếu Y Na cùng Cao Tường ở chung một chỗ, chị cho rằng cha con Cao gia có ra mặt không?
Hạ Binh hỏi lại.
- Hắc, Hạ Binh, hay cậu cho rằng con trai của Cao Thế Toàn là một đứa thông minh, nhìn trúng Y Na sao? Tôi cho cậu biết, sau này, chúng ta đi tìm cha con Cao gia cũng chỉ sẽ tự rước lấy nhục mà thôi.
Thân là vợ của Hạ Hà thì Tống Hân không phải là một bình hoa, nàng nhất châm kiến huyết, từ chối đề nghị này của Hạ Binh.
- Chỉ dâu, chị hẳn là nghe qua một câu: “ Không chiếm được mới là thứ tốt nhất.”
Hạ Binh lại nói.
Trong lòng Tống Hân vừa động, mơ hồ đoán được cái gì, nàng nhíu mày về phía Hạ Binh, chất vấn:
- Hạ Binh, ý của cậu là gì?
- Chỉ cần Y Na đồng ý bỏ đi lòng tự tôn, đi tìm Cao Tường thì Cao Tường sẽ không cự tuyệt.
- Hạ Binh, cậu tên hỗn đản.
Tống Hân nghe vậy thì càng khẳng định suy đoán ở trong lòng, nàng tức giận mà tát một bạt tai vàipmặt Hạ Binh.
Hạ Binh không có né tránh.
“ Bốp!”
Tiếng tát vang lên, Tống Hân tức giận đến cả người run lên:
- Cậu muốn cả đời Y Na sẽ làm đồ chơi cho con của Cao Thế Toàn sao?
Nói xong, mắt của Tống Hân đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ nhìn vào Hạ Binh, thậm chí Hạ Y Na cũng mờ mịt nhìn vào Hạ Binh.
- Chị dâu, nếu Y Na mang thai con của Cao Tường, lấy cái cớ này để bức bách Cao Tường kết hôn thì sao?
Ăn một tát của Tống Hân nhưng mà Hạ Binh cũng không có tức giận, hắn bình tĩnh nói:
- Trong mắt em, cha con Cao gia là người trọng thanh danh hơn phân nữa là sẽ nhận.
- Cậu…
Tống Hân vươn tay lên nhưng khi nhìn vào khuôn mặt bất đắc dĩ của Hạ Binh thì nàng không có vung tay xuống mà là kiên quyết nói:
- Đây không phải là tác phong của người nhà họ Hạ.
- Vậy em sẽ đi chuẩn bị, cùng chiến với Từ Vạn Sơn tới cùng.
Hạ Binh thở dài, không khuyên nữa, dù sao thì bản thân hắn cũng không đành lòng để Hạ Y Na làm như vậy.
- Từ Vạn Sơn muốn giết chúng ta sao?
Nghe được Hạ Binh nói như thế thì Hạ Y Na giống như là chú nai bị hoảng sợ, cả người nàng run lên.
- Y Na đừng sợ, Y Na đừng sợ, có mẹ ở đây thì không ai dám tổn thương đến một sợi lông tơ của con đâu.
Tống Hân thấy thế thì liền kéo Hạ Y Na vào lòng, ôm rất chặt.
Cảm nhận được tình mẫu thân, nhìn thấy bộ khuôn mặt đầy nước mắt của mẹ mình thì trong lòng Hạ Y Na xuất hiện đáp án:” Nếu không đem tập đoàn Hạ thị bán cho Từ Vạn Sơn thì Từ Vạn Sơn sẽ làm như vậy.”
Chẳng biết tại sao, khi biết được đáp án này thì Hạ Y Na lại run lên.
Bởi vì.
Trước mặt nàng đột nhiên hiện ra hình ảnh của Bùi Đông Lai, nghĩ đến Bùi Đông Lai thống nhất hắc đạo vùng tam giác Trường Giang, mãnh long quá giang khiến cho hắc đạo Nam Cảng đổi chủ.
Nàng cũng nghĩ đến lúc trước Hạ Hà nói cho nàng biết, trước đây Bùi Vũ Phu cha của Bùi Đông Lai là một người rất ngưu.
Trong đầu hiện ra tất cả chuyện này, lập tức trong lòng Hạ Y Na xuất hiện một ý tưởng, gọi điện cho Bùi Đông Lai.
Nhưng mà.
Xúc động qua đi.
Nàng liền tỉnh táo lại.
- Dựa theo lời của Hạ Hà thì bởi vì nữ nhân của hắn ở Yên Kinh, đối mặt với Diệp gia thanh thế như ban trưa. Hiện giờ ngay cả tình huống của hắn như thế nào cũng không biết, làm sao lại có thể tìm hắn được? Có thể giờ đây hắn cũng là khó bảo toàn được mạng sống của mình nữa?
- Huống chi, mình không phải là cái gì của hắn, coi như bản thân mình từng giúp hắn vài lần nhưng mà cũng không phải là giúp đỡ một cách chân chính, hắn dựa vào cái gì mà giúp mình đây?
Một đám câu hỏi xuất hiện trong lòng Hạ Y Na, giống như là chậu nước lạnh tạt vào mặt Hạ Y Na, khiến cho cả người nàng lặng lẽo, khiến nàng yên tĩnh trở lại.
Sau đó.
Nàng giống như là con mèo nhỏ, nằm cuộc tròn trong lòng Tống Hân, nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa xe.
- Mẹ.
Khong biết qua bao lâu, khi xe chạy vào khu nhà ở thì Hạ Y Na khẽ mở miệng.
- Sao con?
Tống Hân cúi đầu, vẻ mặt yêu thương vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Hạ Y Na.
- Con đi tìm Cao Tường.
Hạ Y Na nhẹ giọng nói.
“ Ách?”
Tống Hân nghe vậy thì cả kinh, mở to 2 mắt nhìn vào Y Na, sau đó kích động:
- Y Na, làm sao con lại nghĩ như thế? Mẹ không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần mẹ ở đây thì không có ai dám động vào một sợi lông tơ của con.
- Mẹ, con không ngốc, con biết được nhà của chúng ta bay giờ không thể so với ngày trước nữa rồi.
Hạ Y Na nằm ở trong lòng Tống Hân, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh làm cho người ta cảm thấy đau lòng:
- Chúng ta căn bản đấu không lại cha con Từ Vạn Sơn.
- Y Na.
Tống Hân nóng nảy rồi.
Hạ Y Na ngồi dậy, nhìn vào khuôn mặt Tống Hân, nhẹ nhàng cười, nói:
- Mẹ, từ nhỏ đến lớn, mẹ và cha đều quan tâm che chở con. Con chỉ biết ngồi trong mát ăn bát vàng, chưa bao giờ nghĩ đến nên đền đáp công ơn to lớn của cha và mẹ. Hiện tại, con đã trưởng thành, cha cũng đã xa chúng ta. Con cũng cần phải học và làm những thứ này.
- Ngốc, đứa nhỏ ngốc, mẹ không cần con làm cái gì, mẹ chỉ hy vọng con được sống vui vẻ.
Nước mắt từ trên mặt Tống Hân chảy xuống.
Nàng biết, con gái nàng nhìn thì mỉm cười đây nhưng thực tế thì trái tim của nó đã bị cắt từng vết.
Lúc này đây.
Hạ Y Na không trả lời Tống Hân.
Ánh mắt của nàng nhìn về phía cửa biệt thự, nàng bị một đoàn người hấp dẫn.
Trời đêm như mực, đèn đuốc sáng trưng.
Nương theo những ngọn đèn thì nàng thấy được từng khuôn mặt quen thuộc.
"Hô... Hô..."
Thân thể nàng run lên, thở dồn dập rồi lớn tiếng:
- Dừng xe.
“Két.”
Tên lái xe liền giẫm phanh xe lại.
- Y Na, còn làm sao thế?
Tống Hân hoảng sợ, vẻ mặt lo lắng hỏi han.
Không trả lời.
Hạ Y Na run rẩy mở cửa xe, nhảy xuống xe, nhìn vào bóng dáng quen thuộc kia.
- Bùi Đông Lai.
Nhìn thấy, thân thể của Hạ Y Na khom xuống, dùng hết khí lực hét lên một tiếng.
Ngay sau đó.
Dưới cái nhìn chăm chú của đám người Bùi Đông Lai.
Nàng giống như một cô nhi, cô độc bất lực mà ngồi xuống, hai tay ôm đầu, thất thanh khóc lên.
Thì ra.
Nước mắt của nàng còn chưa khô.