Dưới ánh đèn hồng, thân thể Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na nhẹ nhàng tách ra, bất quá hơi thở so với lúc trước thì trở nên dồn dập hơn nhiều, con ngươi vốn trong suốt giờ cũng đã mang theo vài phần dục vọng.
Trên giường treo, Hạ Y Na bởi vì vừa bị kích thích nên sắc mặt đỏ lên, cặp Thánh Nữ Phong trước ngực phập phồng không ngừng, thân thể mềm mại cũng run lên.
Trong đôi mắt lại hiện ra bộ dáng dụ hoặc chết người kia của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai nhịn không được nhắm mắt lại, dường như muốn thông qua phương pháp này để chế trụ dục vọng trong lòng.
Vài giây sau Hạ Y Na mở mắt, dục vọng trong ánh mắt đã hoàn toàn biến mất, hắn trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
- Xem ra định lực của mình vẫn còn chưa đủ a…
Sau khi tỉnh táo lại Bùi Đông Lai không khỏi tự trách mình. Nếu như vừa rồi hắn nhân lúc Hạ Y Na say mà làm chuyện đó thì không cần nói tới Hạ Y Na sau khi tỉnh lại sẽ không tha thứ cho hắn mà chính hắn cũng sẽ không thể tha thứ cho chính mình - hắn và Hạ Y Na chỉ có quan hệ bạn bè không nói, hắn lại có bạn gái rồi, huống chi dưới nhà còn có vệ sĩ của Hạ Y Na đang chờ, nếu như bị người đó bắt quả tang thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Ước chừng 10s sau, Bùi Đông Lai hoàn toàn bình tĩnh lại, ánh mắt trong suốt không còn chút tà niệm nào.
Hắn không dám chạm tới cơ thể Hạ Y Na nữa mà lựa chọn bỏ đi.
Trên giường, Hạ Y Na cũng từ trong dục vọng trở về với hiện thực, chỉ là, do không biết phải đối mặt với việc này nhu thế nào nên vẫn giả say như cũ.
Nhưng khi nghe thấy tiếng bước chân của Bùi Đông Lai bỏ đi, theo bản năng mà Hạ Y Na mở mắt ra.
Chả…. Chả lẽ mình đối với hắn không có một chút lực hấp dẫn nào sao?
Trong mắt hiện lên hình ảnh Bùi Đông Lai đang bước ra xa, trong lòng Hạ Y Na đột nhiên cảm thấy mất mát, không kìm lòng được tự hỏi chính mình.
Nàng tỉnh?
Bởi vì đã bình tĩnh trở lại khả năng cảm ứng biến thái của Bùi Đông Lai lại khôi phục như trước, hắn cảm nhận được mình đang bị một ánh mắt nhìn chăm chú, ngay lập tức hắn biết rằng Hạ Y Na đã tỉnh.
Điều đó khiến Bùi Đông Lai thoáng dừng lại, nhưng rất nhanh chóng tăng tốc độ rời đi như có tật giật mình.
- Bùi Đông Lai.
Trong nháy mắt khi Bùi Đông Lai chuẩn bị bước ra khỏi phòng, Hạ Y Na không kìm được gọi tên hắn.
Lộp bộp!
Bùi Đông Lai phải dừng bước.
- Cậu đã tỉnh?
Dù Bùi Đông Lai không biết phải đối mặt với Hạ Y Na như thế nào nhưng nàng đã gọi thì hắn không thể không quay lại. Hắn tận lực khống chế cảm xúc của mình, cười hỏi.
- Ừh.
Hạ Y Na gật gật đầu, nói:
- Kỳ… Kỳ thật lúc mới bước vào phòng thì tớ……tớ đã tỉnh.
Vừa nói xong, Hạ Y Na lại cảm thấy mình quá phóng túng, khuôn mặt tuyệt mĩ nhất thời lộ ra biểu hiện thất vọng, đồng thời phủ lên một rặng mây hồng, ánh mắt nàng không dám nhìn Bùi Đông Lai nữa mà di chuyển ra chỗ khác.
Lúc vào phòng đã tỉnh?
Như thế chẳng phải những hành động vừa rồi mình làm nàng đã biết hết.
Bùi Đông Lai ngạc nhiên, sững sờ ngay tại chỗ.
- Bùi……Bùi Đông Lai, cậu lại đây.
Thời gian ngượng ngùng ngắn ngủi đi qua, Hạ Y Na dùng hết dũng khí ngẩng đầu lên, thấy Bùi Đông Lai ngây ngốc tại chỗ không nhúc nhích thì mở miệng nói.
Nghe được lời nói ấy, khuôn mặt của Bùi Đông Lai như tắc kè hoa biến ảo không ngừng.
Sau đó hắn cắn răng, mang vẻ mặt xấu hổ xoay người đi tới chỗ Hạ Y Na.
Thấy Bùi Đông Lai đi tới, Hạ Y Na thấy rằng mình cứ nằm thế này là không tốt nên chậm rãi ngồi dậy.
- Tớ.
Bùi Đông Lai đến gần Hạ Y Na, hé miệng, cố gắng giải thích điều gì đó.
- Vừa rồi cậu có ý muốn tớ không?
Không đợi Bùi Đông Lai giải thích, Hạ Y Na đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vừa xấu hổ vừa khẩn trương ấy, hỏi một câu mang theo cả sự chờ mong và khủng hoảng của nàng.
Theo nàng nghĩ thì mình là một cô gái mà hỏi vấn đề như vậy thì thực sự không hợp lý, nhưng chỉ là… nàng muốn biết mình có lực hấp dẫn nào với Bùi Đông Lai hay không, hoặc muốn biết trong lòng Bùi Đông Lai thì mình có trọng lượng hay không.
- Có.
Cho tới giờ Bùi Đông Lai không phải là người trốn tránh sự thật, hắn biết chuyện vừa rồi đã phát sinh thì hắn phải thừa nhận, hơn nữa phải giải thích cho Hạ Y Na.
Nghe thấy câu trả lời này, trong lòng Hạ Y Na chợt ấm áp vô cùng, sự căng thẳng cũng biến mất, nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, sự ngượng ngùng giảm bớt vài phần, chẳng những không tránh né Bùi Đông Lai mà còn nhìn trực tiếp vào hắn, hứng thú nhìn vẻ mặt ấy.
Bị Hạ Y Na nhìn chằm chằm như thế, Bùi Đông Lai ít nhiều cảm thấy mất tự nhiên và xấu hổ, liền giải thích:
- Thật xin lỗi, vừa rồi tớ …
- Vừa rồi cậu làm sao?
Hạ Y Na cười hỏi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thân là hoa hậu giảng đường đại học Đông Hải, Hạ Y Na xinh đẹp không phải bàn cãi, giờ khuôn mặt xấu hổ hơi phớt hồng mỉm cười càng làm cho người khác rung động, nàng như một đóa hoa bách hợp nở rộ khiến mọi người yêu mến.
Trước mắt là hình ảnh xinh đẹp mê người, bên tai là tiếng nói câu hồn của Hạ Y Na, Bùi Đông Lai xấu hổ lại càng thêm xấu hổ, tuy vừa rồi hắn không cố ý nhưng dù sao cũng có tiếp xúc thân mật với người ta.
- A, tớ mơ hồ nhớ cậu có sờ soạng mông tớ, đùi nữa, à còn sờ cả ngực?
Chẳng biết tại sao khi nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của Bùi Đông Lai thì trong lòng Hạ Y Na lại cảm thấy vui, không hề lo lắng khẩn trương gì, câu hỏi tự nhiên cũng lớn mật hơn rất nhiều.
"Ách..."
Bùi Đông Lai không phản bác được gì, đầu bốc khói đen.
"Khanh khách..."
Chứng kiến bộ dạng không biết phải làm thế nào của Bùi Đông Lai, Hạ Y Na không nhịn được cười to, chớp mắt mê người một cái nói:
- Yên tâm đi, tớ sẽ không nói cho người khác biết.
- Vừa rồi mọi chuyện quá trùng hợp, nếu cậu cảm thấy bị tổn thương thì tớ sẽ giải thích.
Nhận thấy Hạ Y Na dường như không để ý tới những việc đã xảy ra, Bùi Đông Lai vẫn muốn nói.
- Không cần đâu, Bùi Đông Lai, cậu trở nên kiêu như thế từ bao giờ thế? Tớ đã nói tớ sẽ không cho người khác biết, a còn khẩn trương cái gì?
Sự vui vẻ trên mặt Hạ Y Na còn không giảm bớt, nói:
- Chả lẽ cậu sợ tớ bắt cậu chịu trách nhiệm hay sao?
- Cho dù có sờ soạng thì cũng không đến nỗi phải chịu trách nhiệm chứ?
Bùi Đông Lai cũng bị chọc cười.
"Hừ!"
Nghe được câu nói đó, sắc mặt Hạ Y Na biến sắc so với cởi quần còn nhanh hơn, hừ nhẹ nói:
- Tớ biết ngay mà, nam nhân không có một người nào tốt - bổn tiểu thư thay đổi chủ ý rồi, nếu cậu dám trêu tớ tức thì tớ sẽ cho người khác biết cậu vô lễ với tớ.
"..."
Bùi Đông Lai khóc không ra nước mắt.
- Được rồi, bổn tiểu thư cần đi tắm.
Hạ Y Na nói xong cố ý làm ra một bộ dạng dễ thương nói:
- Đương nhiên nếu cậu muốn ở lại tớ cũng không để ý, nhưng điều kiện tiên là cậu phải tắm cho tớ!"
- Chúc cậu ngủ ngon!
Bùi Đông Lai trực tiếp chọn cách bôi mỡ đế giày chạy trốn.
Bên tai quanh quẩn tiếng chúc ngủ ngon của Bùi Đông Lai, nhìn bóng lưng của hắn Hạ Y Na thêm lần nữa nở nụ cười, nhưng trong nụ cười đó lại mang thêm vài phần chua xót, lẩm bẩm: tục ngữ nói: "nữ theo đuổi nam chỉ cách lớp giấy", vì sao cứ gặp khó khăn như vậy?
Khẽ lắc đầu, Hạ Y Na khôi phục bộ dáng kiên định, cảm giác không thể tóm Bùi Đông Lai vào trong tay thì thề không bỏ qua.
Bùi Đông Lai cũng không biết những chuyện này mà sau khi hắn xuống lầu chào hỏi vệ sĩ của Hạ Y Na rồi liền rời đi.
Ra khỏi biệt thự thì Bùi Đông Lai mới nhớ rằng mình không đi xe tới đây, mà khu nhà giàu này đừng nói taxi mà ngay cả ô tô thường cũng rất khó thấy 1 chiếc.
Biết được điều này, Bùi Đông Lai không để ý mà lựa chọn chạy bộ về ĐH Đông Hải.
Dù Bùi Đông Lai giờ đã là cao Ám Kính nhưng khoảng cách từ khu nhà giàu quận Golf tới đại học Đông Hải không hề ngắn nên khi hắn về tới đại học Đông Hải thì đêm đã rất khuya.
Nhưng dù cho đêm đã khuya đi nữa thì dãy phòng ngủ vẫn còn không ít ánh đèn, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy âm thanh vung quyền.
Khi Bùi Đông Lai trở về phòng mình, Ngô Vũ Trạch còn chưa ngủ mà còn đang trông chừng Trang Bích Phàm, Cổ Văn Cảnh lại không có trong phòng.
- Kháo, Đông Lai, chú còn quay về được ư?
Thấy Bùi Đông Lai đi vào, Ngô Vũ Trạch ngạc nhiên nói:
- Ka tưởng chú đêm nay phải đại chiến trên giường lớn với Hạ mỹ nữ chứ?
- Chú nghĩ đại ca chú là loại người đấy sao?
Dù suýt chút nữa đã cùng với Hạ Y Na lăn trên giường nhưng Bùi Đông Lai cũng không ngượng miệng nói thế.
Ngô Vũ Trạch cười nói:
- Đông Lai, kì thực Hạ mĩ nữ rất tốt, hơn nữa nàng ấy còn yêu chú thắm thiết, chú có thể cân nhắc.
- Tiểu tử, chú có tình yêu là bắt đầu lên mặt hả?
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười.
Ngô Vũ Trạch thở dài:
- Đông Lai, ka không dám dạy dỗ chú, mà thực lòng quan tâm tới chú thôi - có một việc ka luôn giấu không nói cho chú.
- Việc gì?
Bùi Đông Lai đoán được việc này chắc có liên quan tới Hạ Y Na nhưng vẫn truy hỏi.
- Ngày đó Hạ mỹ nữ vì chuyện chú bị cảnh sát Hàng Hồ truy nã mà vô cùng sốt ruột, gọi điện cầu cứu khắp nơi.
Ngô Vũ Trạch cười khổ nói:
- Có lẽ vì sự việc đó quá nghiêm trọng nên dù nàng có gọi khắp nơi cũng không có nhiều tác dụng, bởi vì thế mà trên đường về nhà nàng trầm mặc không nói gì như một người mất hồn.
Nguyên bản Bùi Đông Lai đang mơ hồ cảm thấy Hạ Y Na có ý với mình giờ nghe xong mấy lời của Ngô Vũ Trạch thì càng khẳng định suy đoán đó, đồng thời phải giật mình.
Hắn thật không ngờ Hạ Y Na lại âm thầm làm nhiều việc vì hắn như thế.
Hơn nữa, Hạ Y Na lại không hề đề cập tới những chuyện đó!
- Hạ mỹ nữ hôm đó sau khi về khách sạn thì tự nhốt mình trong phòng, không để ý tới ai hết. Sáng hôm sau mấy người Tằng Khả Tâm đi gọi nàng thì nàng cũng không ra. Mãi cho tới khi nàng nhận được điện thoại của chú thì mới chủ động ra ngoài nói cho bọn ka biết là chú không có chuyện gì.
Bùi Đông Lai trầm mặc không nói.
- Chú biết không, Đông Lai? Khi đó có thể do quá kích động, quá hưng phấn mà nàng quên sửa soạn trước khi ra ngoài, nên khi bọn ka nhìn thấy thì không chỉ đôi mắt thâm quầng mà vành mắt còn đỏ ngầu, đầy nước mắt…
Ngô Vũ Trạch nói xong không nhịn được liếc Đông Lai một cái rồi nói tiếp:
- Hẳn là Hạ mỹ nữ cả đêm không ngủ, hơn nữa là còn khóc cả đêm.
Không trả lời
Dưới ánh đèn, Bùi Đông sững sờ ngay tại chỗ, trong đầu không khỏi nhớ tới thân ảnh Hạ Y Na. Một thứ gì trong lòng hắn bỗng nhiên nhúc nhích.
Rồi rơi xuống.
Rất nhẹ.