Nam nhân lên tiếng thì lộ ra một hàm răng chỉnh tề, nụ cười vẫn thật thà và phúc hậu, mà trên thức tế hắn đều biết rằng mỗi lần Bùi Đông Lai về nhà thì hắn cũng đều đùa giỡn nhưng hôm nay hắn lại đột nhiền trở về mà cũng không nói năng gì cả, hơn nữa còn mua thêm hai bình Nhị oa đầu, rõ ràng là muốn lợi dụng men rượu để kể ra một ít chuyện.
Biết thì biết nhưng hắn cũng sẽ không có nói ra.
Mười mấy năm qua, hắn vẫn luôn như thế.
Bên tai vang lên lời nói của nam nhân thì trong lòng của Bùi Đông Lại chợt chấn động, vành mắt mờ hồ có chút đỏ lên.
Đúng như lời nói của nam nhân, lúc nhỏ thể chất của Bùi Đông Lai không tốt, điển hình là một cái ấm sắc thuốc, nam nhân chẳng những yêu cầu hắn mỗi ngày phải uống thuốc Đông y hơn nữa lại cho hắn dùng dược thủy để ngâm mình.
Tám năm như một ngày, chưa bao giờ gián đoạn.
- Qua tử, uống.
Rất nhanh, Bùi Đông Lai liềm đem cảm giác bi thương giấu đi, mỉm cười bưng chén rượu lên.
- Phanh!
Tiếng va chạm của chén rượu phá tan âm thanh im lặng trong căn phòng cũ nát, thật lâu sau mới tiêu tan.
Bùi Đông Lai ngẩng cổ lên, đem Nhị oa đầu coi nó giống như là nước lã uống vào trong miệng, âm thanh " ừng ực" vang lên không dứt ở bên tai.
Nam nhân thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ nhẹ nhàng nhấp một miếng, nói là uống rượu thì không phải, không bằng nói là phẩm rượu.
Mà trên thực tế, trước kia nam nhân cũng không phải là như vậy. Trước kia hắn luôn cầm chén uống, một hơi uống hết một chén, một giọt cũng không lưu lại.
- Có chuyện gì sao?
Mắt thấy Bùi Đông Lai một mạch uống liền hai chén Nhị oa đầu, sắc mặt có chút đỏ lên, nam nhân liền đặt chén rượu xuống châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi hỏi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, sương khói bao quanh khuôn mặt to lớn của nam nhân, phảng phất có thể chứng kiến được nụ cười ngây ngô trên mặt nam nhân đã biến mất, con ngươi mờ đục kia mơ hồ lộ ra và phần sắc bén.
- Cha, thực xin lỗi!
Bùi Đông Lai đặt chén rượu xuống, vành mắt phiếm hồng nhìn vào khuôn mặt kiên nghị của nam nhân, thanh âm khàn khàn.
- Cha
Ngạc nhiên nghe được lời xưng hô nàng, tay phải của nam nhân đang nắm chặt điếu thuốc giá rẻ chợt run lên, tức thì trên vẻ mặt của hắn lại hiện ra nụ cười ngây ngô không thể thay đồi trong mười bảy năm nay:
- Ta thích ngươi kêu ta là qua tử.
- Hô!
Chẳng biết tại sao nhìn vào nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt quen thuộc của nam nhân thì Bùi Đông Lai lại cảm thấy đau lòng, hắn hít một hơi thật sâu rồi gằn từng chữ:
- Lần này tại cuộc thi thử, con thi chỉ đạt được 280 điểm, thứ sáu này mở cuộc họp, chủ nhiệm lớp yêu cầu toàn bộ phụ huynh phải có mặt.
- Mấy giờ?
Dưới ánh đèn, nam nhân vẫn nở ra nụ cười ngây ngô, dường như không để ý đến điểm số kia, cùng không hỏi Bùi Đông Lai từng đứng thứ nhất tại sao có một thành tích kém như thế??
Nam nhân hờ hững làm cho Bùi Đông Lai vốn là đang ngẩn ra, sau đó cười khổ mắng:
- Qua tử ngốc, chẳng lẽ ông không muốn biết tại sao trong kỳ thi thử vừa rồi ta lại đạt được điểm kém sao? Phải biết rằng, lấy thành tích như vậy nếu ta thi vào trường cao đẳng thì sau khi cho ông ở Yến Kinh, mua phòng ở Đông Hải, kế hoạch cưới vợ cho ông, tất cả đều bị tan thành bọt nước sao? Nói gần một chút, còn của ông trước kia là đứng nhất toàn niên cấp, lần này thi được 280 điểm, ông đến trường thì người khác sẽ tưởng rằng ông từ Hỏa tinh đi xuống đó a.
Chỉ là, nam nhân chỉ cười ngây ngô cũng không có lên tiếng.
- Qua tử, ta cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, từ một năm trước ta thường xuyên xuất hiên tình trạng trí nhớ bị hỗn loạn, thậm chí… có nhiều lần ta cảm giác như thân thể này hình như là không phải là của mình, ta không thể khống chế bản thân của mình.
Mắt thấy nam nhân trầm mặc, Bùi Đông Lai liền trầm ngâm một chút, rốt cuộc hắn cũng đem chuyện bí mật này nói cho nam nhân nghe.
Đúng như lời hắn nói, một năm trước đây hắn đột nhiên cảm giác được thân thể mình đã mất đi sự không chết. Sau đó, nhiều lần hắn lại xuất hiện tình trạng hỗn loạn trí nhớ, mà nghiêm trọng nhất là mấy ngày hôm trước lúc diễn ra cuộc thi thử, lúc ấy hắn đang ở trường thì thì lại xuất hiện tình trạng này, cuối cùng kết quả thi của hắn chỉ được 280 điểm.
Nếu không lấy thành tích của hắn trước đây thì cho dù là một năm không học thì thi 400 điểm đối với hắn cũng không có vấn đề gì.
Mặc dù xuất hiện biến cố không biết làm phải làm sao nhưng một năm qua vì không muốn để nam nhân lo lắng nên ở trước mặt nam nhân thì Bùi Đông Lai cũng không nói ra một chữ ngược lại mỗi lần về nhà hắn đều biểu hiện ra một bộ dạng đùa giỡn giống như trước đây, hắn sợ nam nhân phát hiện ra điểm gì khác thường trên người của mình.
Không trả lời. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn
Nghe được Bùi Đông Lai nói như vậy thì khuôn mặt luôn tươi cười của nam nhân liền trở nên trầm mặc..
Hắn cũng không để ý Bùi Đông Lai có nguyện ý hay không liền nhấc cổ tay của Bùi Đông Lai lên giống như là một lão trung y đang bắt mạch vậy.
Dưới ánh đèn, thời gian cứ thế trôi đi, trong nháy mắt chân mày của nam nhân liền nhíu lại, đồng tử thu nhỏ lại thành một mũi nhọn, ánh mắt lại toát lên vẻ ngưng trọng.
Tất cả chuyện này, đơn giả là hắn cảm thấy mạch của Bùi Đông Lai hết thảy đều bình thường.
Mà nam nhân xem ra, mạch đập bình thường chính là điều không bình thường nhất.
- Còn có cái gì khác thường nữa không?
Một lát sau, nam nhân buông tay ra, hỏi Bùi Đông Lai, giọng nói vô cùng ngưng trọng so với lúc bình thường thì quả thật giống hai người khác nhau.
Khi còn bé, Bùi Đông Lai thường bị nam nhân bắt mạch cho nên đối với hành động này của nam nhân thì hắn cũng cảm thấy không có gì kỳ quái, lúc này nghe nam nhân hỏi như vậy thì hắn liền lắc đầu.
- Ngày mai, ta sẽ dẫn người đi tìm thầy thuốc để xem thử.
Mắt thấy Bùi Đông Lai lắc đầu, nam nhân lại mở miệng lần nữa.
Thấy được điều dị thường trong giọng nói của nam nhân, Bùi Đông Lai trước thì hơi ngẩn ra, tiếp theo cười mắng:
- Qua tử, hiện tại bệnh viện đều là đen tối, mấy lão già kia chỉ biết chữa bệnh dương, nuy, tảo, tiết thôi, không đáng tin cậy đâu, ta xem hay là quên đi.
- Không được!
Nam nhân nói ra hai chữ, ngữ khí càng thêm không thể nghi ngờ.
Liên tiếp chứng kiến vẻ cường thế của nam nhân, Bùi Đông Lai như có cảm giác đang nằm trong mộng dù sao từ lúc hắn còn nhỏ, bất luận khi nào thì thấy hắn thì nam nhân cũng cười ngây ngô, cũng không nói nhiều lắm, hầu như mọi chuyện lớn nhỏ đều do một tay hắn làm.
Mặc dù cảm thấy thân thể có điểm kỳ quái nhưng Bùi Đông Lai cũng không có nói rõ ra, hắn cảm thấy vì thân thể mình mà khiến nam nhân sẽ lo lắng vì thề hắn không tiếp tục kiên trì nữa mà là dự định nghe theo lời nói của nam nhân kiếm chỗ nào để kiểm tra.
Chẳng qua, hắn cũng không để tâm bỏi vì hắn đã từng lén lút tới những bệnh viện, quân khu để kiểm, cái gì mà chụp CT, cộng hưởng từ… tất cả đều đã làm nhưng cũng không tìm được nguyên nhân.
- Rươu cũng đã uống rồi, ăn chút cơm rồi đi ngủ sớm một chút.
Nam nhân thấy Bùi Đông Lai gật đầu đồng ý thì cầm đi chén rượu trước mặt của Bùi Đông Lai.
Sở dĩ Bùi Đông Lai muốn uống rượu chính là nhờ vào men rượu đem tất cả cả bí mặt giấu trong nội tâm nói ra cho nam nhân nghe, bây giờ bí mật đã nói hết vì vậy hắn cũng không muốn uống nữa. Hắn liền gật đầu, bưng bát cơm lên, bắt đầu ăn như hổ đói.
Nam nhân cũng không hề động đũa chỉ lặng lặng quan sát Bùi Đông Lai ăn, thỉnh thoảng lại gắp vài miếng đồ ăn cho Bùi Đông Lai.
Mấy phút đồng hồ sau rốt cuộc Bùi Đông Lai cũng đã ăn xong, hắn liền chào hỏi mấy tiếng với nam nhân rồi quay trở về phòng của mình.
Nam nhân thấy Bùi Đông Lai rời đi thì trên mặt liền hiện lên vẻ tự trách.
Tất cả chuyện này chỉ vì hắn đã nhìn ra vẻ khác thường của Bùi Đông Lai cũng biết chuyện tình học tập của Bùi Đông Lai.
Hắn cũng biết, Bùi Đông Lai không phải thổ lộ với Cố Mỹ Mỹ bị cự tuyệt mà ra nông nổi như ngày hôm nay, ngược lại lúc ấy bởi vì Cố Mỹ Mỹ vô cùng ái mộ Bùi Đông Lai, lại cảm thấy được điều kiện bản thân vô cùng tốt cho nên liền chủ động hướng Bùi Đông Lai thổ lộ. Kết quả là bị Bùi Đông Lai khéo léo từ chối, lòng tự trọng bị đả kích vì vậy nàng liền vừa đánh trống vừa la làng. Ngay sáng thứ hai đã liền cao giọng tuyên bố, Bùi Đông Lai hướng nàng cầu ái bị nàng cự tuyệt.
Như vậy còn không nói, trong một năm nay Cố Mỹ Mỹ cùng với bạn trai của nàng Trình Phi là hai người châm chọc Bùi Đông Lai nhiều nhất.
- Vãn Tình, ngay từ đầu ta cần phải chủ động hỏi Bùi Đông Lai chứ không nên để chính miệng của hắn nói ra cho ta biết.
Không biết qua bao lâu, vẻ mặt nam nhân tự trách nhìn ra bầu trời đen nhánh ngoài cười sổ, thì thào tự nói.
Sau đó, hắn bưng chén rượu lên, một ngụm đen tất cả chén rượu nuốt xuống.
Mười bảy năm nay.
Đây là lần đâu tiên hắn uống như vậy.
Hết thảy mọi chuyện này, Bùi Đông Lai cũng không có biết, sau khi trở lại phòng hắn liền nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
- Lão tặc thiên, đê mê nãi nãi nhà người, ngươi để cho lão tử là một cô nhi.. nhưng vì cái gì mà lão tử cố gắng muốn thay đổi vận mệnh của mình thì bị ngươi đoạt lại?
Nhìn thấy trong một năm này, hắn bị mọi người châm chọc, tình hình đó không ngừng xuất hiện trong đầu của Bùi Đông lai, hắn năm chặt hai tay, vẻ mặt dữ tợn nhìn lên không trung, phẫn nộ mắng:
- Ngươi không phải cũng quá thiếu đạo đức chứ?
- Ngươi đang ở đây oán trách ông trời không công bình sao?
Ngay tại lúc Bùi Đông Lại phẫn nộ thì đột nhiên lại có một giọng nói vang lên.