Bởi vì sáng mai phải cùng Liễu Nguyệt, Đông Phương Lãnh Vũ và Đông Phương Uyển Nhi đến Giang Ninh bái tế Đông Phương Thần cho nên sau khi học xong ở trường hắn liền lái chiếc Audi a4 trở lại biệt thự Đàn Cung.
Lúc Bùi Đông Lai trở về khu biệt thự Đàn Cung thì sắc trở đã tối, cả khu biệt thự trở nên vắng vẻ, chỉ có vài tòa biệt thự lên đèn, trong đó có biệt thự của Liễu Nguyệt.
Trong biệt thự, người được xưng là Độc Mân Côi Liễu Nguyệt không lộ ra bộ dạng cường thể, ngược lại vẻ mặt nàng có chút kém cỏi, trong đôi mắt hiện lên vài phần bi thương.
Mà tiểu loli Đông Phương Uyển Nhi lại không giống như ngày thường, không ngồi xem hoạt hình hay đi vẽ, mà là giống một chú mèo, yên lặng ở một bên Liễu Nguyệt, nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt.
- Liễu tỷ.
Đi vào biệt thự, Bùi Đông Lai chứng kiến tất cả chuyện này, nhịn không được ở trong lòng ngầm thở dài.
Bùi Đông Lai hiểu được, Liễu Nguyệt biết rõ ở Giang Ninh sẽ gặp nhiều nguy hiểm nhưng lại muốn đi là bởi vì tình cảm giữa nàng và Đông Phương Thần.
2 người từ nhỏ không có cha mẹ, dựa nhau mà sống, tình cảm anh em giữa 2 người khó có thể so sánh được.
Nếu không phải như thế, Liễu Nguyệt cũng sẽ không tự bắt mình làm chủ nhân của Đông Nguyệt bang cùng với tập đoàn Thiên Tường.
- Đông Lai, đến đây.
Thấy Bùi Đông Lai, Liễu Nguyệt cười gượng nói.
Mà tiểu loli cũng không giống với ngày thường, không tranh cãi với Bùi Đông Lai nữa mà là gắt gao nắm lấy cánh tay của Liễu Nguyệt, muốn dùng phương thức này để an ủi Liễu Nguyệt.
Bùi Đông Lai thấy thế, đi đến trước, vươn tay vuốt nhẹ đầu tiểu loli, sau đó hỏi:
- Uyển Nhi, Tiểu Vũ ca đâu rồi?
- Tâm tình Lãnh Vũ ca ca hôm nay không tốt, Nhật Xuất Đông Lai, ca lên nói chuyện với ca ấy đi.
Vẻ mặt tiểu loli buồn bã nói.
Bùi Đông Lai nghe vậy, trong lòng vừa động, trầm ngâm một chút, nói:
- Liễu tỷ, ta lên nói chuyện với Tiểu Vũ một lát.
- Ừh.
Liễu Nguyệt cảm kích nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Trên lầu 2, trong phòng, Đông Phương Lãnh Vũ không có giống như thường ngày, không có ngồi đọc sách mà là nằm ở trên giường, miệng ngậm một điếu xì gà, đôi mắt phiếm hồng nhìn lên trần nhà.
Dưới ánh đèn, xì gã đã sớm tắt nhưng mà dường như hắn không có tháy được, chỉ ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.
" Két"
Nương theo một tiếng vang nhỏ, Bùi Đông Lai đẩy cửa đi vào, đi thẳng tới trước mặt Đông Phương Lãnh Vũ.
- Xì gà đã hết, còn ngậm làm gì?
Bùi Đông Lai cười cười, lấy điếu xì gà trong miệng Đông Phương Lãnh Vũ xuống.
- Đông Lai ca.
Thấy Bùi Đông Lai, trên mặt Đông Phương Lãnh Vũ hiện lên một tia vui mừng.
Nhưng mà.
Cùng ngày thường bất đồng, tia vui mừng ấy chỉ thoáng hiện ra, sau đó hắn lại khôi phục lại bộ dạng giống như lúc trước.
- Tâm tình không tốt ư?
Bùi Đông Lai châm xì gà, hút một hơi rồi đưa đến trước mặt Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ tiếp nhận xì gà, hung hăng hút một hơi, phun ra một ngụm khói, giữ im lặng gật gật đầu.
- Tinh thần cũng không cần phải sa sút đến như vậy.
Bùi Đông Lai vỗ vỗ bả vai Đông Phương Lãnh Vũ.
Đông Phương Lãnh Vũ trầm mặc không nói, chỉ là hút điếu xì gà.
- Nếu trong lòng không thoải mái, cứ nói ra.
Bùi Đông Lai nghĩ nghĩ, nói:
- Nói ra sẽ dễ chịu một ít.
- Đông Lai ca, mẹ của ta chết sơm, ba của ta bởi vì công việc cho nên ít có thời gian gặp ta, ta được một tay tiểu cô nuôi lớn.
Đôi mắt Đông Phương Lãnh Vũ đỏ lên, nhẹ nói sau đó lại hút một hơi xì gà rồi nói:
- Vì thế, từ nhỏ quan hệ giữa 2 cha con đã không được tốt, căn bản không giống 2 cha con, lúc trước giữa 2 người cũng từng có cãi vã, thậm chí ta từng đã ra ngoài thuê nhà sống.
Bùi Đông Lai không có mở miệng, chỉ lẳng lặng ngồi nghe.
- Về sau, khi ta trưởng thành, cảm thấy được bên ngoài tuy rằng cha mình phong quang đó nhưng mà kỳ thật cũng không dễ dàng gì, vừa lo cừu gia trả thù vừa lo cảnh sát bắt.
- Bởi vì hiểu được điểm này cho nên ta đã không gây chuyện, không hề gây thêm phiền toái gì nữa, cho dù gặp chuyện gì khó khăn cũng tự mình giải quyết. Cho dù là chuyện bất bình, bị người khắc mắng, đánh ta cũng chôn ở trong lòng, không nói ra.
Đông Phương Lãnh Vũ nói xong, thanh âm run rẩy lên:
- Khi đó, ta không nói cho người biết nhưng mà ba của ta cũng biết nhưng mà người không ra mặt giúp, mà vẫn giống như thường ngày vẫn làm việc của người.
- Ngày người chết cũng chính là ngày sinh nhật của ta, đêm trước sinh nhật, bởi vì người có một số chuyên quan trọng nên đã giải quyết, bất quá người lại nói với tiểu cô rằng sẽ cho ta một món quà sinh nhật.
Nói tới đây, thân mình Đông Phương Lãnh Vũ hơi hơi run lên, đôi mắt đỏ hơn:
- Ngày đó, bởi vì là đi xa cho nên 11h người mới trở về Đông Hải, vì không muốn thất hứa cho nên vừa xuống máy bay người đã kêu bảo tiêu lái xe nhanh, kết…kết quả là xảy ra tai nạn. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nói xong, Đông Phương Lãnh Vũ quật cường cắn răng không cho nước mắt chảy xuống.
Bùi Đông Lai vỗ vỗ bả vai của Đông Phương Lãnh Vũ, sau đó cầm lấy điếu xì gà trên tay của Đông Phương Lãnh Vũ, hút một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Muốn nghe chuyện xưa của ka không?
Tính đến trước mặt, Đông Phương Lãnh Vũ còn không biết thân phận thật sự của Bùi Đông Lai, cho tới nay, hắn đều hết sức tò mò, lúc này nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì hắn hơi tò mò.
- Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, ta chưa biết mặt mũi của mẹ mình là như thế nào.
Bùi Đông Lai cười một cách chua sót, nói:
- Bởi vì là ta sinh non, nghe nói lúc ấy mới hơn 3 tháng. Lúc ấy, bác sĩ có nói mẹ ta và ta, 2 người chỉ có thể giữ một cho nên đề nghị nên bỏ đứa bé đi. Mà mẹ ta cũng biết nếu lần này không sinh được thì say này sẽ không thể sinh nữa. Vì thế, nàng liền muốn sinh ta ra, sau đó nàng đã rời khỏi thế gian này. Bởi vì sinh non cho nên thể chất ta rất yếu, bác sỹ đã từng nói qua, có thể ta sẽ sống không qua mùa đông, hơn nữa nếu sống được thì sau này sẽ không giống với những đứa con nít bình thường, khi lớn lên sẽ gặp một số vấn đề.
- Giống như lời của bác sỹ nói, sau khi sinh được nửa năm, ta luôn được nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biết, có vài lần đưa đi câp cứu.
- Sau đó, Qua tử đưa ta vào Đông Bắc, vào núi sống. Bởi vì thể chất ta quá kém cho nên từ nhỏ đã là ấm thuốc, mỗi ngày đều phải dùng thuốc hơn nữa còn phải ngâm mình trong dược thủy, đồng thời dựa vào yêu cầu của Qua tử, hằng ngày đều phải luyện " Dẫn thể thuật"
Dường như Bùi Đông Lai đang lâm vào hồi ức, giọng nói bất tri bất giác nhỏ xuống:
- Sau đó, ta dần dần lớn lên, cơ thể cũng chuyển biến tốt hơn đồng thời ta cũng biết được một việc.
- Ta cùng Qua tử ở một nơi gọi là núi Đại Hưng An, nơi ấy tuy rộng nhưng rất ít người. Ta thấy những hài tử khác đều có ba mẹ, ta liền hỏi Qua tử rằng mẹ ta đâu? Qua tử nói cho ta biết, ba mẹ của ta đã chết hết, ta là được hắn nhặt.
- Bắt đầu từ đó, ta không còn nói đến chuyện ấy nữa, mà cơ thể của ta càng ngày trở nên tốt hơn cho nên ta đã vào núi săn thú, hái thuốc, Thẳng cho đến năm 12t, ở yêu cầu mãnh liệt của ta, cuối cùng ta và Qua tử đã rời khỏi núi.
- Lúc ra khỏi núi, ta tự nhủ với lòng mình, tuy rằng Qua tử không phải là cha ruột của ta nhưng mà ta sẽ liều mạng, phải học thật giỏi, vượt trội, cố gắng đợi sau khi tốt nghiệp, cố gắng kiếm được việc làm, mua phòng đẹp, cưới vợ cho Qua tử.
- Bởi vì lời thề đó, cho nên từ nhỏ đến lớn ta đều đứng đầu.
Nói tới đây Bùi Đông Lai khẽ thở dài:
- Về sau, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù mà thành tích của ta đi xuống, từ một thiên chi kiêu tử biến đối tượng thành nhạo báng, chịu đủ trào phúng, xem thường.
- Đoạn thời gian ấy là đoạn thời gian tối tăm nhất trong cuộc đời, vì không muốn Qua tử lo lắng cho nên mỗi ngày trở về ta đều làm bộ không có việc gì. Mà lúc ấy dường như Qua tử cũng không phát hiện được điều khác thường, cả ngày chỉ người ngây ngô. Bị người khác mắng là què thì người cũng chỉ cười.
- Qua tử là ai?
Nghe đến đó, Đông Phương Lãnh Vũ nhịn không được mà hỏi.
- Là ba của ta.
Bùi Đông Lai nhẹ giọng nói:
- Là người thân.
Ngực Đông Phương Lãnh Vũ không khỏi đau xót.
- Điều này, cách đây 3 tháng ta mới biết.
Điếu xì gà trong tay của Bùi Đông Lai đã hết nhưng mà dường như hắn không có nhận thấy, tiếp tục nói:
- Sau khi đến Đông Hải ta mới biết được, 20 năm trước người rất lợi hại. Ta còn biết, vào ngày ta sinh ra, người đã bị người ta cắt đi 1 chân.
- Nghe nói người cắt đi chân của người chính là ông ngoại của ta.
Bùi Đông Lai nói tới đây, nhịn không được bật cười lên:
- Mà bây giờ, ta vẫn chưa thấy được ai gọi là anh hay chị của mình cả.
- Đông… Đông Lai ca, vì sao ông ngoại của ca lại cắt đứt chân của Qua tử?
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ kinh ngạc, do dự một chút hỏi:
- Còn về phần, anh hay chị thì cũng quá đáng đi chứ?
- Tin tức cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm.
Bùi Đông Lai khẽ lắc đầu, tự giễu cười:
- Nhưng có thể khẳng định là, vô luận là ba của ta là con rể, hay ta là cháu ngoại thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nhận.
Vẻ mặt Đông Phương Lãnh Vũ tức giận.
- Tiểu Vũ, kỳ thật… chúng ta cũng không khổ lắm.
Bùi Đông Lai nhịn cười không được, cười đỏ hai mắt:
- Bởi vì chú có tiểu cô mà ta thì lại có Qua tử.
…
…