Đối mặt với yêu cầu của tứ nữ thì cuối cùng Bùi Đông Lai cũng lựa chọn thỏa hiệp.
Một mặt hắn không muốn để 4 người Tần Đông Tuyết tiếp tục lo lắng cho mình, tuy rằng hiện giờ hắn có thể đoán được bên ngoài đã xảy ra rùm beng vì chuyện của hắn nhưng cho dù hắn xuất viện cũng không thể phản kích lại được, cho nên hắn đành phải ở bệnh viện để suy nghĩ kế hoạch.
Mặc dù Tần Đông Tuyết sợ Bùi Đông Lai áp lực quá lớn, làm lụng vất vả quá độ, muốn cự tuyệt việc Bùi Đông Lai yêu cầu đem tư liệu vào phòng bệnh, nhưng mà nàng biết rõ tính khí của Bùi Đông Lai nên cuối cùng vẫn đồng ý.
Quý Hồng cũng đi tới bệnh viện một lần cuối rồi không có thấy mặt nữa, việc Bùi Đông Lai bức bách đám người NB quỳ xuống đã làm cho tập đoàn Đông Hải bị cuốn vào, xuất hiện rất nhiều phản đối, nàng đã nói chuyện này với Bùi Đông Lai, cuối cùng đã biết cách giải quyế.
Sau khi tứ nữ rời đi thì Bùi Đông Lai không có nóng lòng đi thử thực lực của mình, mà là đem toàn bộ trí nhớ mà mình nhận được trong lần dung hợp kia sắp xếp lại.
"Reng…Reng"
2 tiếng sau, coi như Bùi Đông Lai đã nắm giữ hết toàn bộ trí nhớ thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm hắn bừng tỉnh.
Bùi Đông Lai cầm ấy điện thoại thì thấy được người gọi đến là Tần Tranh.
- Đông Lai, lúc trước Đông Tuyết có nhắn tin cho ta nói rằng cậu đã xảy ra chuyện nhưng không sao, bởi vì đang dự một cuộc họp quan trọng nên không thể nào gọi điện cho cậu được.
Điện thoại được chuyển, Tần Tranh mở miệng nói trước, vốn là giải thích một phen sau đó mới quan tâm, hỏi:
- Thân thể của cậu không có việc gì đó chứ?
- Không có việc gì, Tần thúc thúc không cần phải lo lắng.
Bùi Đông Lai cười đáp.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Tần Tranh nghe vậy, yên lòng, bất quá chân mày vẫn nhíu lại.
Bùi Đông Lai không thể thấy được vẻ mặt của Tần Tranh nhưng mà có thể đoán được tâm tư Tần Tranh, chủ động hỏi:
- Tân thúc, thế cục hiện tại ra sao rồi?
- Dư luận quốc tế đã chỉ trích hành động của cậu, đồng thời chỉ trích mặt trên không có bắt giam cậu, giao cho phía NB.
Giọng nói Tần Tranh vô cùng ngưng rọng:
- Tuy rằng Diệp Thạch mãnh liệt yêu cầu đem cậu giao ra nhưng một mình hắn đề nghị cũng vô cụng, dựa vào quyết định của mặt trên thì mặt trên sẽ không giao cậu cho NB.
- Diệp gia hẳn là muốn thông qua chuyện lần nay để muốn thu lợi lớn a?
Bùi Đông Lai tâm như gương sáng, sắc mặt lại bình tĩnh
- Ừh, quả thật là thế, Diệp gia vừa mới lên tiếng đòi giao cậu cho đám người NB thì một ít lão nhân liền ủng hộ mạnh mẽ, ngoài ra còn có rất nhiều ngươi ở mặt dưới cũng ủng hộ, có có thể nói là nhất hô bá ứng.
Tần Tranh nói xong, nhịn không được thở dài:
- Dù sao lấy hoàn cảnh trước mặt thì những người ở mặt dưới cũng không đồng ý việc chiến tranh.
- Tần thúc, tuy rằng Diệp gia nói muốn lấy đại cục làm trọng nhưng mà dụng ý thì tất cả mọi người đều biết rõ a?
Bùi Đông Lai hỏi.
- Đó là khẳng định, không nói đám lão nhân ở phía sau lưng, thậm chí mặt dưới cũng là biết chuyện này, nhưng mà cậu cũng biết, vũng nước đục trong chuyện này quá sâu.
Nói tới đây, Tần Tranh do dự một chút, nói:
- Còn nữa chính là lần này cậu hành động thật có chút xúc động, hơn nữa tạo thành ảnh hưởng thật sự quá lớn, cho dù mọi người đều biết dụng ý Diệp gia, cũng rất khó nói cái gì, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ cũng không nói nên lời.
- Tần thúc, nếu như cháu có thể xử lý ổn thỏa việc này, thêm vào đó là kiếm được ích lợi thì mặt trên có phải là sẽ trừng phạt Diệp gia?
Sau khi trầm ngâm một chút thì Bùi Đông Lai hỏi, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói lời kinh người thế thì Tần Tranh vốn là cả kinh, sau đó điều chỉnh cảm xúc bản thân, hỏi:
- Đông Lai, cậu nói là có thể xử lý tốt chuyện này, hơn nữa còn kiếm được lợi ích sao?
- Vâng.
Bùi Đông Lai cấp ra câu trả lời đơn giản thuyết phục.
- Nếu cậu có thể làm được điểm này thì hành động lần này của Diệp gia sẽ trở nên vô cụng, còn có thể khiến đám lão nhân ở phía sau màn hấ vọng, đến lúc đó, Diệp gia sợ là một cây làm chẳng nên non.
Giọng nói Tần Tranh mơ hồ có chút kích động, bởi vì hắn rõ nếu như Bùi Đông Lai không xử lý tốt chuyện này thì người bị tai ương không chỉ riêng một người Bùi Đông Lai, mà sợ là bản thân hắn và những người khác cũng bị ảnh hưởng.
Dù sao thì hiện tại hắn đã tiếp nhận vị trí của Diệp Cấm.
- Cháu đã chó Diệp gia lựa chọn, nếu Diệp gia cứ như âm hồn bất án, tiếp tục muốn làm Bùi gia tuyệt hậu thid trước hết cháu sẽ khiến Diệp gia một cây làm chẳng nên non.
Ánh mắt Bùi Đông Lai hơi nheo lại, hàn ý toát ra:
- Đến thời cơ chính mùi, sẽ khiến cho nó hoàn toàn sụp đổ.
"Ách..."
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, cảm nhận vẻ tự tin trong giọng nói của Bùi Đông Lai thì Tần Tranh lại bị cả kinh không nhẹ.
Đông Lai như thế nào mới có thể làm được điểm này?
Hắn thầm hỏi nhưng không có đáp án.
…
Buổi chiều, Tần Đông Tuyết dựa theo yêu cầu của Bùi Đông Lai, đem toàn bộ tài liệu trong thư phòng đến phòng bệnh, hơn nữa còn để bệnh viện chuẩn bị cho Bùi Đông Lai một cái bảng đen.
Tần Đông Tuyết cũng không trở lại biệt thự mà là nghỉ lại trong phòng bệnh, bất quá cam đoan là sẽ không quấy rầy Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai cũng không từ chối lời đề nghị của Tần Đông Tuyết, hắn mải mê nghiên cứu tư liệu, ngẫu nhiên sẽ đứng dậy đi tới trước bảng đen rồi viết viết cái gì.
Bởi vì đã dung hợp hoàn toàn với linh hồn của Tiêu Phi nên Bùi Đông Lai đã biết rõ hướng đi của TQ trong 4 năm tới, dựa vào trí nhớ của Tiêu Phi thì hắn biết trong 4 năm nữtruyenfull.vn sẽ trở thành một nước mạnh, đến lúc đó TQ sẽ không đủ tuổi để chơi với TQ. Bởi vì thân phận đặc thù của mình nên Tiêu Phi cũng biết được hướng đi của NB, Mỹ, nên đối với sự kiện quan trọng thì Tiêu Phi cũng hiểu rõ, hơn nữa những thế lực khủng bố thì Tiêu Phi cũng nắm rõ.
Tất cả chuyện này đối với Bùi Đông Lai mà nói đúng là chuyện tốt, làm cho kế hoạch phản kích của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn.
- Bùi tiên sinh, 30" nữa là tới giờ dùng cơm, ngài muốn dùng cơm ở trong phòng bệnh, hay là?
Vào lúc 5h, một hộ sĩ phụ trách chăm sóc Bùi Đông Lai tiến vào phòng bệnh, thấy Bùi Đông Lai vẫn tiếp tục nghiên cứu công việc thì cung kính hỏi.
- Tôi sẽ đi tới nhà ăn để dùng cơm.
Bùi Đông Lai cười nói.
- Được, vậy tôi sẽ đi thông báo 1 tiếng.
Hộ sĩ gật gật đầu, tỏ vẻ bản thân hiểu được nhưng mà cũng không có rời đi.
Bùi Đông Lai thấy thế, có chút nghi hoặc:
- Còn có việc sao?
- Ở bên ngoài có 2 người muốn gặp ngài, tôi nói ngài không hy vọng bị quấy rầy nhưng mà bọn họ nói cho tôi biết bọn họ họ Tịch, nói ngài nghe xong thì ngài nhất định sẽ gặp họ, ngài nói sao?
Tiểu hộ sĩ có chút khẩn trương, nói.
"—— " Truyện được copy tại Truyện FULL
Bùi Đông Lai nghe thế thì khóc không ra nước mắt, bỏ tập tài liệu xuống rồi đi ra phòng bệnh thì thấy 2 người Tịch Nhân Đình, Tịch Hồ đang đứng ở hành lang.
- Tịch gia gia, Tịch Hồ ca.
Mắt thấy 2 người thì Bùi Đông Lai liền vấn an.
Bởi vì lo lắng cho tình cảnh của Bùi Đông Lai nên sáng nay Tịch Nhân Đình đã gọi điện thoại cho Bùi Đông Lai thì kết quả lúc ấy Bùi Đông Lai đang còn hôn mê cho nên Tịch Nhân Đình liền mang theo Tịch Hồ chạy đến đây.
Thấy Bùi Đông Lai bình yên vô sự, Tịch Nhân Đình vốn là nhẹ nhàng thở ra, sau đó cùng Tịch Hồ đi vào phòng bệnh, có chút không yên lòng hỏi:
- Đông Lai, cậu xác định là thân thể không có việc gì sao?
- Không có việc gì cả, bác sĩ đã kiểm tra rồi.
Bùi Đông Lai cười nói.
- Vậy là tốt rồi.
Tịch Nhân Đình nghe vậy thì thở phào một hơi, ánh mắt bị chiếc bảng đen kia hấp dẫn:
- Kia là cái gì?
- Tịch gia gia, đây là phương án mà cháu nghiên cứu để giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Khi nói chuyện, vẻ mặt của Bùi Đông Lai có chút phức tạp:
- Phương án cụ thể thì cháu đã nghi ra rồi, chỉ cần sửa lại một vài chỗ nhỏ nữa thôi.
- Oh?
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế thì không riêng gì Tịch Hồ mà ngay cả Tịch Nhân Đình cũng cả kinh, bọn hắn vốn là lo lắng cho tình cảnh của Bùi Đông Lai, đâu có nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ phản kích, hơn nữa còn đang nghiên cứu phương án cụ thể?
- Tịch gia gia, ké hoạch này có thể thành công đến hơn 90%.
Thấy 2 người Tịch Nhân Đình, Tịch Hồ giật mình thì Bùi Đông Lai cười khổ một tiếng, nói:
- Bất quá, trước mắt mà nói, là mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ gió đông.
- Là cái gì?
Tịch Nhân Đình nghe vậy thì hỏi liền.
- Tịch gia.
Bùi Đông Lai cắn răng nói:
- Cháu cần Tịch gia giúp đỡ.
- Ta nói rồi, vô luận cậu làm cái gì thì Tịch gia cùng liên minh Hoa Hạ sẽ giúp cậu.
Tịch Nhân Đình nghe vậy thì vốn là ngẩn ra sau đó sắc mặt trở nên nghiêm nghị, gằn từng chữ.
Lại nghe được Tịch Nhân Đình hứa hẹn thì trong lòng Bùi Đông Lai vô cùng cảm động nhưng không có nói cảm ơn.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tịch Nhân Đình và Tịch Hồ, Bùi Đông Lai cúi đầu một cái thật sâu với Tịch Nhân Đình.
Thiên ngôn vạn ngữ ở trong lòng.
Mọi việc đã xong, gió đông nổi lên.